Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Brady về nhà ngay trước giữa trưa, khi mà toàn bộ vấn đề của hắn đã giải quyết xong. Lão Beeson bên kia đường đang đứng trên bãi cỏ nhà mình. “Cậu có nghe thấy không?”

“Nghe gì cơ?”

“Vụ nổ lớn ở đâu đó trong trung tâm. Lúc ấy khói bốc lên nhiều lắm, nhưng giờ thì hết rồi.”

“Lúc ấy cháu đang bật radio to quá,” Brady nói.

“Ta nghĩ là cái nhà máy sơn cũ ấy đã phát nổ, ta nghe thế đấy. Ta đã gõ cửa gọi mẹ cậu, nhưng chắc bà ấy đang ngủ.”

Ánh mắt lão ta hấp háy, thể hiện điều không nói ra: Ngủ cho bay rượu.

“Cháu đoán vậy,” Brady nói. Hắn không thích ý nghĩ rằng lão già nhiễu sự tọc mạch này đã làm thế. Quan niệm của Brady Hartsfield về những người hàng xóm tuyệt vời là chẳng có hàng xóm nào hết. “Cháu phải đi đây, bác Beeson.”

“Bảo mẹ cậu là ta gửi lời hỏi thăm nhé.” Hắn mở cửa, bước vào, rồi khóa cửa lại sau lưng. Ngửi ngửi không khí. Không có gì. Hoặc… có lẽ không hẳn là không có gì. Có lẽ là một chút thoang thoảng tí ti mùi khó chịu, giống mùi bộ xương gà lọc thịt bị bỏ quá lâu trong thùng rác dưới bồn rửa.

Brady đi lên phòng bà ta. Hắn lật tấm vải phủ xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt mở trừng trừng. Giờ thì hắn không bận tâm nhiều đến chúng nữa, và lão Beeson có tọc mạch thì đã làm sao? Brady chỉ cần giữ cho mọi việc yên ổn lấy vài ngày nữa, vậy nên kệ mẹ lão Beeson. Kệ mẹ cả đôi mắt trợn trừng của bà ta nữa. Hắn đâu có giết bà ta; bà ta tự giết chính mình đấy chứ. Kiểu như lẽ ra lão cớm về vườn phải tự kết thúc mạng lão, còn nếu lão không làm thế thì sao? Giờ thì lão ngỏm rồi, vậy nên kệ mẹ lão cớm béo về vườn. Lão thanh tra chắc chắn đã nghỉ hẳn. Yên nghỉ vĩnh hằng nhé, Thanh tra Hodges.

“Con đã làm được rồi mẹ ạ,” hắn nói. “Con thành công rồi. Nhờ có mẹ giúp chỉ là trong đầu con thôi, nhưng…” Chỉ là hắn không hoàn toàn chắc chắn điều đó. Có thể chính là bà ta đã nhắc hắn khóa lại xe của lão. Khi ấy hắn hoàn toàn chẳng nghĩ gì đến điều đó cả.

“Dù sao thì cũng cảm ơn mẹ,” hắn yếu ớt nói nốt. “Cảm ơn vì bất kỳ điều gì. Và con rất tiếc là mẹ đã chết.”

Đôi mắt trợn trừng nhìn hắn.

Hắn vươn tay về phía bà ta - tần ngần - và dùng những đầu ngón tay để vuốt mắt bà ta giống như người ta thỉnh thoảng vẫn làm trong phim. Nó có tác dụng trong vài giây, rồi lại trợn ngược lên như những mảnh rèm cửa sổ đã cũ rão và cái nhìn trừng trừng đó lại tiếp diễn. Cái nhìn trừng trừng kiểu con-giết-mẹ-rồi-cục-cưng.

Cảnh đó thật là nhụt chí và Brady kéo lại tấm vải phủ trùm lên mặt bà ta. Hắn xuống dưới nhà và bật ti vi lên, nghĩ bụng ít nhất cũng có một đài địa phương tường thuật từ hiện trường, nhưng hóa ra chẳng có gì. Đúng là bực mình. Chẳng lẽ chúng không biết thế nào là một quả bom xe ngay cả khi nó nổ thẳng vào mặt chúng? Có vẻ là không. Có vẻ như chuyện Rachael Ray làm món bánh mì thịt yêu thích chết tiệt của cô ta còn quan trọng hơn.

Hắn tắt phụt cái hộp ngu xuẩn và hối hả xuống phòng điều khiển, nơi hỗn loạn để khởi động máy tính và bóng tối để tắt chương trình tự hủy. Hắn nhảy kéo lê chân một đoạn ngắn, huơ nắm tay trên đầu và hát những gì hắn nhớ trong bài “Kính coong mụ phù thủy chết rồi”, chỉ thay mụ phù thủy bằng tên cớm. Hắn tưởng làm vậy sẽ khiến hắn dễ chịu hơn, nhưng không phải. Với cái mũi dài của lão Beeson và đôi mắt trợn trừng của mẹ hắn, cảm giác dễ chịu của hắn - cảm giác hắn lùng kiếm, cảm giác hắn xứng đáng được hưởng - đang tuột mất.

Chẳng sao. Sắp có một buổi diễn, và hắn phải sẵn sang cho nó. Hắn ngồi xuống bàn làm việc. Những viên bi lúc trước nằm trong áo khoác tự sát giờ ở trong ba cái lọ mayonnaise. Bên cạnh chúng là cái hộp đựng những chiếc túi Glad dùng để trữ đồ ăn, loại bốn lít. Hắn bắt đầu nhét đầy chúng (nhưng không phải là đầy tràn) bằng những viên bi thép. Công việc làm hắn dịu xuống, và cảm giác dễ chịu bắt đầu quay lại. Và rồi, đúng lúc hắn sắp sửa hoàn thành, một tiếng còi tàu thủy rúc lên.

Brady ngẩng lên, cau mày. Đó là chuông báo đặc biệt hắn lập trình cho máy Số Ba. Nó bật lên khi hắn có tin nhắn trên trang Chiếc Ô Xanh, nhưng đó là điều không thể. Người duy nhất hắn đang liên lạc qua Chiếc Ô Xanh là Kermit William Hodges, còn gọi là lão cớm béo về vườn, hay là thanh tra nghỉ hưu vĩnh viễn.

Hắn lùa chân đẩy chiếc ghế văn phòng của mình lại, đăm đăm nhìn vào máy Số Ba. Biểu tượng Chiếc Ô Xanh lúc này đang hiển thị số 1 trong vòng tròn màu đỏ. Hắn nhấp chuột vào. Hắn trân trối nhìn vào cái tin nhắn trên màn hình, mắt trợn tròn 23

◄○►
Brady về nhà ngay trước giữa trưa, khi mà toàn bộ vấn đề của hắn đã giải quyết xong. Lão Beeson bên kia đường đang đứng trên bãi cỏ nhà mình. “Cậu có nghe thấy không?”

“Nghe gì cơ?”

“Vụ nổ lớn ở đâu đó trong trung tâm. Lúc ấy khói bốc lên nhiều lắm, nhưng giờ thì hết rồi.”

“Lúc ấy cháu đang bật radio to quá,” Brady nói.

“Ta nghĩ là cái nhà máy sơn cũ ấy đã phát nổ, ta nghe thế đấy. Ta đã gõ cửa gọi mẹ cậu, nhưng chắc bà ấy đang ngủ.”

Ánh mắt lão ta hấp háy, thể hiện điều không nói ra: Ngủ cho bay rượu.

“Cháu đoán vậy,” Brady nói. Hắn không thích ý nghĩ rằng lão già nhiễu sự tọc mạch này đã làm thế. Quan niệm của Brady Hartsfield về những người hàng xóm tuyệt vời là chẳng có hàng xóm nào hết. “Cháu phải đi đây, bác Beeson.”

“Bảo mẹ cậu là ta gửi lời hỏi thăm nhé.” Hắn mở cửa, bước vào, rồi khóa cửa lại sau lưng. Ngửi ngửi không khí. Không có gì. Hoặc… có lẽ không hẳn là không có gì. Có lẽ là một chút thoang thoảng tí ti mùi khó chịu, giống mùi bộ xương gà lọc thịt bị bỏ quá lâu trong thùng rác dưới bồn rửa.

Brady đi lên phòng bà ta. Hắn lật tấm vải phủ xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt mở trừng trừng. Giờ thì hắn không bận tâm nhiều đến chúng nữa, và lão Beeson có tọc mạch thì đã làm sao? Brady chỉ cần giữ cho mọi việc yên ổn lấy vài ngày nữa, vậy nên kệ mẹ lão Beeson. Kệ mẹ cả đôi mắt trợn trừng của bà ta nữa. Hắn đâu có giết bà ta; bà ta tự giết chính mình đấy chứ. Kiểu như lẽ ra lão cớm về vườn phải tự kết thúc mạng lão, còn nếu lão không làm thế thì sao? Giờ thì lão ngỏm rồi, vậy nên kệ mẹ lão cớm béo về vườn. Lão thanh tra chắc chắn đã nghỉ hẳn. Yên nghỉ vĩnh hằng nhé, Thanh tra Hodges.

“Con đã làm được rồi mẹ ạ,” hắn nói. “Con thành công rồi. Nhờ có mẹ giúp chỉ là trong đầu con thôi, nhưng…” Chỉ là hắn không hoàn toàn chắc chắn điều đó. Có thể chính là bà ta đã nhắc hắn khóa lại xe của lão. Khi ấy hắn hoàn toàn chẳng nghĩ gì đến điều đó cả.

“Dù sao thì cũng cảm ơn mẹ,” hắn yếu ớt nói nốt. “Cảm ơn vì bất kỳ điều gì. Và con rất tiếc là mẹ đã chết.”

Đôi mắt trợn trừng nhìn hắn.

Hắn vươn tay về phía bà ta - tần ngần - và dùng những đầu ngón tay để vuốt mắt bà ta giống như người ta thỉnh thoảng vẫn làm trong phim. Nó có tác dụng trong vài giây, rồi lại trợn ngược lên như những mảnh rèm cửa sổ đã cũ rão và cái nhìn trừng trừng đó lại tiếp diễn. Cái nhìn trừng trừng kiểu con-giết-mẹ-rồi-cục-cưng.

Cảnh đó thật là nhụt chí và Brady kéo lại tấm vải phủ trùm lên mặt bà ta. Hắn xuống dưới nhà và bật ti vi lên, nghĩ bụng ít nhất cũng có một đài địa phương tường thuật từ hiện trường, nhưng hóa ra chẳng có gì. Đúng là bực mình. Chẳng lẽ chúng không biết thế nào là một quả bom xe ngay cả khi nó nổ thẳng vào mặt chúng? Có vẻ là không. Có vẻ như chuyện Rachael Ray làm món bánh mì thịt yêu thích chết tiệt của cô ta còn quan trọng hơn.

Hắn tắt phụt cái hộp ngu xuẩn và hối hả xuống phòng điều khiển, nơi hỗn loạn để khởi động máy tính và bóng tối để tắt chương trình tự hủy. Hắn nhảy kéo lê chân một đoạn ngắn, huơ nắm tay trên đầu và hát những gì hắn nhớ trong bài “Kính coong mụ phù thủy chết rồi”, chỉ thay mụ phù thủy bằng tên cớm. Hắn tưởng làm vậy sẽ khiến hắn dễ chịu hơn, nhưng không phải. Với cái mũi dài của lão Beeson và đôi mắt trợn trừng của mẹ hắn, cảm giác dễ chịu của hắn - cảm giác hắn lùng kiếm, cảm giác hắn xứng đáng được hưởng - đang tuột mất.

Chẳng sao. Sắp có một buổi diễn, và hắn phải sẵn sang cho nó. Hắn ngồi xuống bàn làm việc. Những viên bi lúc trước nằm trong áo khoác tự sát giờ ở trong ba cái lọ mayonnaise. Bên cạnh chúng là cái hộp đựng những chiếc túi Glad dùng để trữ đồ ăn, loại bốn lít. Hắn bắt đầu nhét đầy chúng (nhưng không phải là đầy tràn) bằng những viên bi thép. Công việc làm hắn dịu xuống, và cảm giác dễ chịu bắt đầu quay lại. Và rồi, đúng lúc hắn sắp sửa hoàn thành, một tiếng còi tàu thủy rúc lên.

Brady ngẩng lên, cau mày. Đó là chuông báo đặc biệt hắn lập trình cho máy Số Ba. Nó bật lên khi hắn có tin nhắn trên trang Chiếc Ô Xanh, nhưng đó là điều không thể. Người duy nhất hắn đang liên lạc qua Chiếc Ô Xanh là Kermit William Hodges, còn gọi là lão cớm béo về vườn, hay là thanh tra nghỉ hưu vĩnh viễn.

Hắn lùa chân đẩy chiếc ghế văn phòng của mình lại, đăm đăm nhìn vào máy Số Ba. Biểu tượng Chiếc Ô Xanh lúc này đang hiển thị số 1 trong vòng tròn màu đỏ. Hắn nhấp chuột vào. Hắn trân trối nhìn vào cái tin nhắn trên màn hình, mắt trợn tròn và miệng há hốc.

Kermitfrog19 muốn trò chuyện với bạn!

Bạn có muốn trò chuyện với kermitfrog19 không?

C - K

Brady chỉ muốn tin rằng tin nhắn này được gửi đi từ đêm qua hoặc sáng nay trước khi Hodges và ả tóc vàng rời khỏi nhà lão, nhưng hắn không thể. Hắn vừa mới nghe thấy nó được chuyển đến đấy thôi.

Thu hết can đảm - vì chuyện này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc nhìn vào đôi mắt người mẹ đã chết của hắn - hắn nhấp vào C và đọc:

Trượt tao rồi.

Và hãy nhớ lấy điều này: tao cũng giống cái gương bên của mày. Mày biết đấy, KHOẢNG CÁCH CỦA VẬT TRONG THỰC TẾ GẦN HƠN HÌNH ẢNH TRONG GƯƠNG.

Tao biết mày đã vào được chiếc Mercedes bằng cách nào, và đó không phải là cái chìa valet. Nhưng mày đã tin vào chuyện đó, đúng không? Chắc chắn là thế rồi. Vì mày là đồ khốn kiếp.

Tao có danh sách tất cả những chiếc xe khác mày đã ăn trộm từ năm 2007 đến năm 2009.

Tao còn có cả những thông tin khác tao không muốn chia sẻ ngay lúc này, nhưng có thứ này tao SẼ chia sẻ: đó là PERP, chứ không phải PERK.

Tại sao tao lại nói với mày chuyện này? Vì tao sẽ không bắt mày và giao nộp mày cho cảnh sát nữa. Sao tao phải làm thế? Tao có còn là cảnh sát nữa đâu.

Tao sẽ giết mày.

Sớm gặp mày, đồ bám váy mẹ.

Ngay cả trong cơn choáng váng và ngờ vực, chính dòng cuối cùng là chỗ mà mắt Brady lướt qua lướt lại.

Hắn bước tới chiếc tủ trên đôi chân cảm giác như những chiếc cà kheo. Sau khi vào trong và đóng cửa tủ lại, hắn gào thét và nện nắm đấm lên những chiếc giá. Thay vì con chó của gia đình nhọ ấy, hắn lại giết chính mẹ mình. Thế đã đủ tồi tệ rồi. Giờ hắn lại còn giết một người khác thay vì lão cớm, và thế còn tồi tệ hơn. Có lẽ là ả tóc vàng khốn kiếp đó. Ả tóc vàng khốn kiếp đi đội cái mũ của lão thanh tra Nghỉ hưu vì một lý do quái quỷ nào đó mà chỉ một ả tóc vàng hoe khác mới hiểu nổi.

Điều duy nhất hắn thấy chắc chắn là: ngôi nhà này không còn an toàn nữa. Hodges có thể đang nắn gân hắn về việc lão đang đến gần, nhưng cũng có thể là không. Lão biết về Thiết bị Hai. Lão biết về những vụ trộm xe. Lão nói lào còn biết những chuyện khác nữa. Và… Sớm gặp mày, đồ bám váy mẹ.

Hắn phải biến khỏi đây. Thật sớm. Mặc dù vậy, hắn có việc phải làm trước đã.

Brady trở lên nhà và vào phòng ngủ của mẹ hắn, hầu như chẳng liếc đến hình thù nằm dưới tấm vải. Hắn vào phòng tắm của bà ta và lục lọi trong các ngăn kéo đồ tút tát của bà ta cho đến khi tìm thấy con dao cạo Lady Schick. Rồi hắn bắt tay vào việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK