Trong lúc lực lượng ATF, dưới sự chỉ huy của đặc vụ Kosinsky, bắt đầu lục soát khu vực kho hàng rộng mênh mông phía sau mặt tiền khiêm nhường của Cầm đồ & Cho vay King Virtue, một chiếc Mercedes xám đang tấp vào lề đường phía trước số 49 phố Elm. Hodges cầm lái. Hôm nay Holly đảm nhiệm vai trò tay súng yểm trợ - vì, cô khẳng định (ít nhất thì cũng có chút logic), chiếc xe là của cô hơn là của họ.
“Có người ở nhà,” cô nhận định. “Có một chiếc Honda Civic rất xập xệ ở trên lối đi.”
Hodges để ý thấy một người đàn ông nhiều tuổi đang lệt sệt từ ngôi nhà đối diện bên kia đường đi sang. “Bây giờ tôi sẽ nói chuyện với vị Công dân Lo lắng. Còn hai người sẽ ngậm miệng lại.”
Ông hạ cửa sổ xuống. “Giúp gì được cho ông đây, thưa ông?”
“Tôi nghĩ có lẽ tôi có thể giúp ông thì có,” ông già nói. Đôi mắt sáng quắc của ông lão hối hả săm soi Hodges cùng những hành khách trên xe. Và cả chiếc xe, Hodges không hề ngạc nhiên. Đó là một chiếc xe quá long lanh. “Nếu đang tìm Brady thì các vị không gặp may rồi. Cái ở trên lối đi kia là xe của bà Hartsfield. Mấy tuần rồi không thấy nó động cựa gì. Thậm chí còn không chắc là nó còn chạy được không nữa. Có lẽ bà Hartsfield cũng đi cùng cậu ta rồi, vì cả ngày hôm nay tôi chưa thấy bà ta. Thường thì tôi vẫn thấy, khi bà ta lảo đảo ra ngoài lấy thư báo.” Ông ta chỉ vào cái hộp thư bên cạnh cửa ngôi nhà số 49. “Bà ta thích những quyển catalog. Hầu hết đàn bà đều thế.” Ông ta chìa ra một bàn tay xương xẩu. “Hank Beeson.”
Hodges bắt nhanh bàn tay chìa thẻ chứng minh ra, cẩn thận để ngón tay cái che ngày hết hạn. “Rất vui được gặp ông, ông Beeson. Tôi là Thanh tra Bill Hodges. Ông có thể cho tôi biết ông Hartsfield lái xe loại gì không? Nhà sản xuất và đời xe?”
“Đó là một chiếc Subaru màu nâu. Không thể giúp về mẫu hoặc đời xe. Với tôi thì tất cả những cái xe sấy thóc ấy trông đều như nhau cả.”
“Ừ hứ. Còn bây giờ chúng tôi buộc phải yêu cầu ông quay trở về nhà mình, thưa ông. Có thể chúng tôi sẽ ghé qua hỏi ông một vài câu sau.”
“Brady đã gây ra chuyện gì phải không?”
“Chỉ là một cuộc kiểm tra thông thường thôi,” Hodges nói. “Đề nghị ông làm ơn quay trở về nhà mình.”
Thay vì làm như thế, lão Beeson còn cúi người thấp hơn để nhòm vào Jerome. “Chẳng phải nhìn cậu còn hơi trẻ để làm cảnh sát sao?”
“Tôi là cảnh sát tập sự,” Jerome nói. “Tốt nhất là hãy làm như Thanh tra Hodges yêu cầu, thưa ông.”
“Tôi đi đây, tôi đi đây.” Nhưng trước đó, ông ta còn trao cho bộ ba một cái nhìn soi mói nữa. “Từ bao giờ mà cảnh sát thành phố lại đi làm bằng xe Mercedes-Benz thế này?”
Hodges không có câu trả lời, nhưng Holly thì có. “Đây là một chiếc xe RICO. RICO là viết tắt của Racketeer Influenced and Corrupt Organizations - Các băng nhóm tội phạm có tổ chức. Chúng tôi thu giữ tài sản của chúng. Chúng tôi sử dụng nó thế nào tùy thích vì chúng tôi là cảnh sát.”
“À, vâng. Chắc chắn rồi. Có lý lắm.” Nhìn mặt lão Beeson vừa có vẻ hài lòng vừa có vẻ ngờ vực. Nhưng lão cũng quay về nhà, thoáng cái đã lại thấy lão hiện ra trước mắt họ, lần này là nhìn ra ngoài từ một cửa sổ phía trước.
“RICO là của mấy tay liên bang,” Hodges nhẹ nhàng nói.
Holly hơi nghiêng đầu về phía người đang quan sát họ, và có một nụ cười thoáng qua trên cặp môi chẳng mấy khi sử dụng của cô. “Chẳng lẽ ông nghĩ là lão ấy biết điều đó à?” Khi cả hai người đều không trả lời, cô làm ra vẻ nghiêm nghị. “Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“Nếu Hartsfield ở trong đó, tôi sẽ tiến hành một vụ bắt giữ công dân. Nếu hắn không ở nhà mà chỉ có mẹ hắn, tôi sẽ thẩm vấn bà ta. Hai người sẽ ở yên trong xe.”
“Cháu không biết đó có phải là ý hay không nữa,” Jerome nói, nhưng qua vẻ mặt của cậu - Hodges nhìn thấy qua gương chiếu hậu - cậu biết rằng lời phản đối này sẽ bị bác bỏ.
“Đó là ý tưởng duy nhất mà bác có,” Hodges nói.
Ông ra khỏi xe. Trước khi ông kịp đóng cửa, Holly đã nhoài về phía ông và nói, “Không có ai ở nhà.” Ông không nói năng gì, nhưng cô gật đầu như thể ông vừa nói. “Ông không cảm thấy à?”
Thật ra là ông có.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK