Sau màn hồi tưởng và một phút mặc niệm (“muốn làm gì thì làm”), vị giáo sĩ cầu Chúa phù hộ cho họ, chở che cho họ và mang đến cho họ sự bình yên. Áo quần loạt soạt; tờ chương trình được nhét vào túi xách và túi áo khoác. Holly có vẻ ổn cho đến khi cô đi được hết nửa lối đi, nhưng cũng chỉ đến đó là đầu gối cô nhũn ra. Hodges bước vụt tới với tốc độ đáng ngạc nhiên đối với một người to béo và đỡ dưới cánh tay Holly trước khi cô khuỵu xuống. Hai mắt cô trợn ngược lên, và trong khoảnh khắc cô đã gần như ngất xỉu ngã vật xuống. Rồi chúng trở về vị trí cũ và tỉnh lại. Cô nhận ra Hodges và mỉm cười yếu ớt.
“Holly, thôi ngay cái trò ấy đi!” mẹ cô nghiêm khắc nạt nộ, như thể con gái bà ta vừa buột ra một lời báng bổ cợt nhả và vô duyên chứ không phải vừa suýt ngất xỉu. Hodges nghĩ bụng hẳn là sướng lắm nếu cho dì C, một cái tát lật mặt đúng vào cái mõm bự phấn của bà ta. Có khi lại làm cho bà ta tỉnh ra, ông nghĩ.
“Con không sao mà mẹ,” Holly nói. Rồi, với Hodges, “Cảm ơn ông.”
Ông nói, “Sáng nay cô có ăn gì không vậy, Holly?”
“Nó ăn cháo yến mạch rồi,” dì Charlotte tuyên bố. “Với bơ và đường nâu. Tự tay tôi làm. Thỉnh thoảng con cũng thích gây sự chú ý phải không, Holly?” Nói đoạn, bà ta quay sang Janey. “Cháu đừng có lẩn quẩn ở đây chứ. Henry thì vô tích sự với những chuyện thế này, mà ta thì không thể một mình tiếp đón ngần này người được.”
Janey nắm lấy cánh tay Hodges. “Cháu chẳng bao giờ kỳ vọng điều đó.”
Dì Charlotte trao cho cô một nụ cười méo xẹo. Janey đáp lại bằng nụ cười tinh quái, và Hodges quả quyết rằng việc cô quyết định cho đi một nửa khoản thừa kế cũng tinh quái không kém. Một khi chuyện đó xong xuôi, cô sẽ không bao giờ phải gặp lại người đàn bà khó chịu này nữa. Cô thậm chí sẽ không phải nhận điện thoại từ bà ta.
Khách viếng bước ra trong nắng. Trên lối đi phía trước, một cuộc bàn tán đại loại kiểu đúng-thật-là-một-buổi-lễ-chu-đáo đang diễn ra, và rồi mọi người bắt đầu đi vòng ra bãi đỗ xe phía sau. Cậu Henry và dì Charlotte kẹp Holly giữa trong lúc đi ra đó. Hodges và Janey theo sau. Đúng khi họ ra đằng sau nhà tang lễ, Holly chợt dứt ra khỏi hai người đang trông chừng mình và vòng lại chỗ Hodges với Janey.
“Cho tôi đi cùng hai người đi. Tôi muốn ngồi xe cùng hai người.”
Dì Charlotte, môi mím chặt mỏng đét như không còn gì, lù lù hiện ra sau cô con gái. “Tôi chịu đựng quá đủ mấy cái trò hoảng loạn với ngất xỉu của cô ngày hôm nay rồi nhé, quý cô.”
Holly không đếm xỉa gì đến bà ta. Cô túm chặt một bàn tay Hodges, tay cô lạnh toát, siết chặt. “Làm ơn. Làm ơn đi.”
“Tôi thì không vấn đề gì,” Hodges nói, “nếu Janey không ph…”
Dì Charlotte bắt đầu tấm tức. Âm thanh đó thật khó chịu, tiếng khóc khản đặc của một con quạ trong ruộng ngô. Hodges nhớ lại lúc bà ta cúi người xuống hôn cặp môi lạnh lẽo của bà Wharton, và một ý nghĩ khó chịu chợt vụt hiện ra trong ông. Ông đã đánh giá sai về Olivia; và có thể ông cũng đã đánh giá sai cả Charlotte Gibney. Xét cho cùng thì con người ta đâu chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Holly, con thậm chí còn không biết người đàn ông này!”
Janey đặt một bàn tay ấm hơn nhiều lên cổ tay Hodges. “Sao anh không đi với dì Charlotte và cậu Henry nhỉ, Bill? Có nhiều chỗ mà. Anh có thể ngồi sau cùng Holly.” Cô hướng sự chú ý về em họ của mình. “Như thế có được không?”
“Vâng!” Holly vẫn ghì chặt lấy tay Hodges. “Thế thì tốt quá!”
Janey quay sang ông cậu. “Cậu thấy được không?”
“Tất nhiên.” Ông ta vui vẻ vỗ vai Holly. “Càng đông càng vui.”
“Đúng rồi, để ý đến nó nhiều vào,” dì Charlotte nói. “Nó thích thế mà. Phải không Holly?” Bà ta bỏ ra bãi đỗ xe mà không đợi câu trả lời, gót nện chan chát mã Morse đánh đi một thông điệp giận dữ.
Hodges nhìn Janey. “Còn xe anh thì sao?”
“Em sẽ lái nó. Đưa chìa khóa đây.” Và khi ông làm vậy, cô nói, “Em còn cần thêm một thứ nữa.”
“Ừ?”
Cô nẫng chiếc mũ phớt khỏi đầu ông, đội lên, và kéo nó chếch xuống qua lông mày trái trông đầy vẻ ngang tàng. Cô nhăn mũi với ông và nói, “Ừ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK