Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái ngày xửa ngày xưa đơn giản ấy, trước khi có các phần mềm, iPad, Sam sung Galaxy và mạng 4G nhanh bốc khói, dịp cuối tuần là quãng thời gian bận rộn nhất tại Discount Electronix.

Giờ thì lũ trẻ trước kia vẫn tới đây mua đĩa CD đang tải Vampire Weekend từ ITUNES, trong khi phụ huynh của chúng lướt eBay hoặc xem những chương trình ti vi mà họ đã bỏ lỡ trên Hulu.

Sáng thứ Bảy này, chi nhánh DE ở Birch Hill Mall là một vùng đất chết.

Tones đang ở phía đằng trước, cố gắng bán cho một bà già cái ti vi HD đã là đồ cổ. Freddi Linklatter ở ngoài sân sau, miệt mài rít Marlboro Red và có lẽ đang tập đưa bài phát biểu đấu tranh quyền đồng tính mới nhất của cô ta. Brady đang ngồi trước một chiếc máy tính ở hàng sau, một chiếc Vizio cổ lỗ sĩ mà hắn đã cài đặt để không lưu giữ lại dấu vết bàn phím, chứ đừng nói gì đến lịch sử truy cập. Hắn đang đăm đăm nhìn tin nhắn mới nhất của Hodges. Một con mắt, bên trái, của hắn đã giật giật liên tục.

Thôi ngay cái trò xúc phạm đến mẹ tao, được chứ? Việc mày bị phanh phui giữa một đống những lời dối trá ngu xuẩn đâu phải lỗi của bà ấy. Vậy là mày đã lấy một chiếc chìa khóa ở hộc đựng đồ? Nói hay lắm, vì Olivia Trelawney còn giữ nguyên cả hai cái. Cái bị mất là chìa valet. Bà ấy để nó trong một chiếc hộp nam châm nhỏ bên dưới. Chắc chắn tên Sát nhân Mercedes THỰC THỤ đã lần ra nó.

Tao nghĩ viết cho mày thế này là đủ lắm rồi, đồ điên. Chỉ số Hài hước của mày hiện đang dao động ở mức 0, và tao có cơ sở để khẳng định rằng Donald Davis sẽ thú nhận vụ giết người ở City Center. Thế thì còn chỗ nào cho mày?

Tao đoán vẫn là tiếp tục sống cuộc đời bèo bọt chán ngắt tầm thường của mày thôi.

Một điều nữa trước khi tao chết lại cái trò thư từ qua lại quyến rũ này. Mày dọa sẽ giết tao. Đó là tội hình sự đấy, nhưng biết gì không? Tao đếch quan tâm. Anh bạn ạ, mày cũng chỉ là một thằng chó chết vứt đi thôi.

Internet đầy những thể loại như mày. Có muốn đến nhà tao (tao biết là mày biết tao sống ở đâu) và trực tiếp thực hiện lời đe dọa đó không? Không à? Tao cũng đã nghĩ vậy. Để tao khép lại với hai từ thật đơn giản đến mức một thằng đầu đất như mày cũng có thể hiểu nổi chúng.

Đi đi.

Cơn giận của Brady dữ dội đến nỗi hắn thấy đông cứng ngay tại chỗ. Vậy mà hắn còn đang cháy bừng bừng nữa. Hắn nghĩ mình sẽ ở nguyên tư thế này, gù lưng trước cái máy Vizio đồng nát được rao khuyến mại một cách lố bịch với giá tám mươi bảy đô la tám mươi bảy xu, cho đến khi chết vì bỏng lạnh hoặc là nổ tanh bành khói lửa hoặc bằng cách nào đó đồng thời chết vì cả hai lý do trên.

Nhưng khi một cái bóng hiện lên tường, Brady nhận ra cuối cùng thì hắn vẫn nhúc nhích được. Hắn nhấp chuột thoát khỏi tin nhắn của lão cớm ngay trước khi Freddi sà tới để soi vào màn hình. “Cậu đang xem gì thế, Brades? Dù nó là cái gì thì cậu cũng đã động thủ nhanh kinh khủng để giấu nó đi đấy.”

“Phim tài liệu của National Geographic. Tên là Khi dân les tấn công.”

“Chỉ số hài hước của cậu,” cô ta nói, “chắc là chỉ kém số tinh binh của cậu thôi, nhưng tôi thấy nghi lắm.”

Tones Frobisher nhập bọn. “Có một cuộc gọi dịch vụ tận nhà ở Edgemont,” anh ta nói. “Ai muốn nhận vụ này nào?”

Freddi nói, “Nếu được yêu cầu lựa chọn giữa một chuyến đi làm dịch vụ tận nhà ở Hillbilly Heaven hoặc bị nhét một con chồn hoang vào lỗ nhị, tôi chẳng thà chọn con chồn.”

“Tôi sẽ nhận vụ này,” Brady nói. Hắn quyết định rằng hắn có một việc cần giải quyết. Một công việc không thể trì hoãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK