Brady Hartsfield thay bộ đồng phụ khác của hắn - bộ màu trắng - và kiểm tra chiếc xe, nhanh chóng lướt qua tờ kiểm kê hàng theo cách mà ông Loeb vẫn ưng. Mọi thứ đều đâu vào đấy.
Hắn thò đầu vào văn phòng để chào Shirley Orton. Shirley là một ả lợn béo múp, quá yêu thích sản phẩm của công ty, nhưng hắn muốn lấy lòng cô ả. Brady muốn lấy lòng của tất cả mọi người. Như thế an toàn hơn bao nhiêu. Cô ả thì lại phải lòng hắn, thế càng tốt.
“Shirley, chào người đẹp!” hắn thốt lên, và cô ả đỏ bừng mặt đến hết tận viền chân sóc trên cái trán chi chít mụn của mình. Lợn con ơi, ụt ịt ụt ịt, Brady nghĩ bụng. Béo như em thì chắc lấp hết cả mề mỗi khi ngồi xuống ấy nhỉ.
“Chào anh, Brady. Lại khu West Side à?”
“Cả tuần nay rồi, cưng. Em ổn chứ?”
“Ổn mà.” Càng đỏ lửng hơn bao giờ hết.
“Tốt. Anh chỉ muốn ghé qua chào em.”
Và rồi hắn lên đường, chấp hành từng đoạn hạn chế tốc độ, mặc dù phải mất mẹ cả bốn mươi phút mới đến được khu lãnh địa của hắn nếu lái xe chậm như vậy. Nhưng buộc phải thế thôi. Bị bắt vì chạy quá tốc độ bằng xe của công ty đúng sau thời điểm tan trường là đi tong. Không cơ nào cứu được.
Nhưng khi hắn tới khu West Side - đây mới là điều tuyệt vời - hắn ở đúng trong khu vực của Hodges, mà lại có đầy đủ lý do chính đáng để ở đó. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đúng như lời câu châm ngôn cổ, mà vận vào trường hợp của Brady thì đó quả thật là một câu nói khôn ngoan.
Hắn rẽ khỏi phố Spruce và chạy từ từ dọc đường Harper, đi qua nhà lão thanh tra về hưu. Ồ trông kìa, hắn thầm nghĩ.
Thằng mọi còn đang ở đằng trước nhà, lột trần đến tận thắt lưng (để tất cả những mợ ở-nhà-nội-trợ có thể ngắm trọn vẹn cơ bụng sáu múi bóng loáng mồ hôi của nó, còn nghi ngờ gì nữa) và đẩy một chiếc máy cắt cỏ LAWN-BOY.
Đến lúc mày phải chăm sóc chỗ đó rồi, Brady thầm nghĩ.
Trông nó đúng thật là nhếch nhác. Mà thực ra lão thanh tra về hưu chắc cũng chẳng đếm xỉa gì. Lão già còn mải xem ti vi, ăn bánh POP-TART, và chơi với khẩu súng lão vẫn để trên chiếc bàn cạnh ghế ngồi.
Thằng mọi con che thấy tiếng hắn đang đến gần bất chấp cả tiếng gầm rú của cái máy cắt cỏ và quay người lại nhìn.
Tao biết tên mày, thằng mọi, Brady nghĩ. Jerome Robinson. Tao biết hầu hết mọi thứ về lão thanh tra về hưu. Tao không biết lão có khoái mày không, nhưng nếu lão có thích thì tao cũng không ngạc nhiên. Đó có thể là lý do lão giữ mày bên cạnh.
Từ sau vô lăng chiếc xe tải nhỏ Mr. Tastey của hắn, được phủ kín bằng những miếng decal trẻ con vui mắt và leng keng tiếng chuông vui tai được ghi âm sẵn, Brady vẫy tay chào.
Thằng mọi con vẫy chào lại và mỉm cười. Đương nhiên rồi.
Ai mà không thích người bán kem.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK