Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ông quay trở vào trong bếp, Holly không còn ở đó, nhưng ông có thể nghe thấy tiếng cô. Có vẻ như Holly Lúng búng đã biến thành Holly Rao giảng. Hiển nhiên là giọng cô sở hữu cái chất du dương lạy-chúa-toàn-năng đó, ít nhất cũng là trong lúc này.

“Con đang ở cùng ông Hodges và Jerome bạn ông ấy,” cô đang nói. “Họ là bạn con, mẹ. Bọn con đã ăn một bữa trưa ngon lành. Bây giờ bọn con đang đi ngắm cảnh, và tối nay bọn con sẽ ăn một bữa tối ngon tuyệt. Bọn con đang nói về Janey. Con có thể làm thế nếu con muốn.”

Ngay cả trong khi rối bời về tình cảnh hiện thời của họ và buồn không nguôi về Janey, Hodges vẫn phấn chấn khi nghe tiếng Holly đương đầu với dì Charlotte. Ông không dám chắc đây là lần đầu tiên, nhưng thề có Chúa, có lẽ là thế thật.

“Ai gọi cho ai vậy?” ông vừa hỏi Jerome, vừa hất đầu về phía tiếng cô.

“Holly gọi, nhưng đó là ý của cháu. Cô ấy tắt điện thoại để bà mẹ không gọi được cho cô ấy. Cô ấy nhất định không chịu cho đến khi cháu bảo mẹ cô ấy có thể sẽ báo cho cảnh sát.”

“Vậy nếu con làm thì sao,” lúc này Holly đang nói. “Nó là xe của Olivia và đâu phải là con đánh cắp nó. Tối nay con sẽ quay về mà, mẹ. Từ giờ đến lúc đó, hãy để con được yên!”

Cô quay trở vào bếp với vẻ mặt đỏ bừng, ngạo nghễ, trẻ hơn nhiều tuổi, và thật xinh xắn.

“Cô đỉnh quá, Holly,” Jerome nói, và giơ tay lên cho một cú đập ăn mừng.

Cô phớt lờ cử chỉ đó. Mắt cô - vẫn còn chớp chớp - dán chặt vào Hodges. “Nếu ông gọi cảnh sát và tôi vướng vào rắc rối, tôi không quan tâm. Nhưng trừ phi ông đã làm thế rồi, còn không thì không nên. Họ không thể tìm được hắn. Chúng ta thì có. Tôi biết chúng ta có thể.”

Hodges nhận ra rằng nếu việc bắt tên Sát nhân Mercedes có ý nghĩa quan trọng với ai đó trên đời này còn hơn cả ông, thì người đó là Holly Gibney. Có lẽ đây lần đầu tiên trong đời mình cô đang làm một việc quan trọng. Và cô làm nó với những người yêu quý và tôn trọng cô.

“Tôi sẽ cố thêm một thời gian nữa. Chủ yếu vì chiều nay cảnh sát đang bận việc khác. Buồn cười - hoặc có lẽ điều trớ trêu - là ở chỗ họ nghĩ chuyện đó liên quan đến tôi.”

“Bác đang nói về chuyện gì vậy?” Jerome hỏi.

Hodges liếc nhìn đồng hồ và thấy đã là hai giờ hai mươi. Họ đã ở đây đủ lâu rồi. “Hãy quay lại chỗ tôi. Tôi có thể nói với hai người trên đường, và sau đó chúng ta có thể bắt tay vào vụ này thêm một lần nữa. Nếu không đạt được kết quả gì, tôi sẽ phải gọi lại cho cộng sự của mình. Tôi không mạo hiểm với nguy cơ xảy ra một màn trình diễn kinh hoàng nữa đâu.”

Mặc dù nguy cơ đã ở sẵn đó rồi, và ông có thể thấy qua nét mặt của họ rằng Jerome và Holly cũng biết rõ điều đó giống mình.

“Tôi đã vào cái phòng làm việc nhỏ cạnh phòng khách để gọi cho mẹ tôi,” Holly nói. “Bà Hartsfield có một cái laptop. Nếu chúng ta quay về nhà ông, tôi muốn mang nó theo.”

“Tại sao?”

“Tôi có thể tìm ra được cách thâm nhập vào máy tính của hắn. Có thể bà ta đã viết ra những lệnh bàn phím hoặc mật khẩu kích hoạt bằng giọng nói.”

“Holly, điều đó có vẻ không khả thi lắm. Những kẻ tâm thần như Brady sẽ rất kỳ công trong việc che giấu con người thật của chúng với bất kỳ ai.”

“Tôi biết,” Holly nói. “Tất nhiên tôi biết chứ. Vì tôi cũng bị tâm thần mà, và tôi cố che giấu điều đó.”

“Này, Hol, thôi nào.” Jerome cố cầm lấy tay cô. Cô nhất định không chịu. Thay vào đó cô lấy thuốc lá trong túi ra.

“Tôi bị và tôi biết điều đó. Mẹ tôi cũng biết, và bà ấy luôn để mắt đến tôi. Bà ấy rình rập tôi. Vì bà ấy muốn bảo vệ tôi. Bà Hartsfield cũng sẽ làm vậy thôi. Xét cho cùng thì hắn là con tôi với bà ấy cơ mà.”

“Nếu cô ả Linklatter ở Discount Electronix mà nói đúng,” Hodges nói, “thì hẳn là bà Hartsfield hầu như lúc nào cũng say bí tỉ.”

Holly trả lời, “Bà ấy có thể là một kẻ nát rượu được việc. Ông có ý tưởng nào hay hơn không?”

Hodges chịu thua. “Được rồi, lấy cái laptop đi. Cũng có chết gì ai đâu nào.”

“Chưa được,” cô nói. “Năm phút nữa. Tôi muốn hút một điếu thuốc. Tôi ra ngoài hiên.”

Cô đi ra. Cô ngồi xuống. Cô châm thuốc.

Qua cánh cửa lưới, Hodges gọi với ra, “Từ bao giờ cô trở nên quyết đoán thế, Holly?”

Cô không quay người lại để trả lời, “Tôi đoán là từ khi tôi thấy những mảnh xác chị họ mình cháy trên đường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK