Jerome đỗ chiếc Wrangler, đầu xe gần chạm vào cánh cổng đóng ở số 729 Lilac Drive, bước ra, và nhấn nút gọi. Cậu có lý do để ở đây nếu ai đó của đội bảo vệ Sugar Heights chẳng may dừng lại và dò hỏi, nhưng nó sẽ chỉ có tác dụng nếu người phụ nữ bên trong xác nhận, và cậu cũng không chắc mình có thể trông cậy vào điều đó không nữa. Cuộc nói chuyện trước đó của cậu với cô cho thấy cô không được bình thường lắm về mặt tinh thần. Nhưng may thế nào, cậu không bị ngăn trở gì, và sau vài phút đứng đó và cố làm ra vẻ như mình thuộc về nơi này - đây là một trong những lúc mà cậu cảm thấy mình mới nhọ làm sao - thì Holly trả lời.
“Vâng. Ai đấy ạ?”
“Jerome, cô Gibney ạ. Bạn của bác Bill Hodges?”
Một khoảng im lặng dài đến nỗi cậu đã sắp sửa ấn nút lần nữa thì cô nói, “Cậu có mã cổng chứ?”
“Có ạ.”
“Được rồi. Và nếu cậu là bạn của ông Hodges, tôi nghĩ cậu có thể gọi tôi là Holly.”
Cậu ấn mã và cổng mở ra. Cậu lái xe vào trong và nhìn nó đóng lại phía sau mình. Đến lúc này, mọi việc vậy là suôn sẻ.
Holly đang ở cửa trước, tò mò nhìn cậu qua một cửa sổ bên như một tù nhân trong khu vực thăm nuôi an ninh ngặt nghèo. Cô mặc áo choàng ở nhà trùm lên bộ pajama, và tóc cô là một mớ rối bù. Một kịch bản ác mộng chóng vánh hiện lên trong tâm trí Jerome: Holly nhấn nút báo động ở bảng điều khiển hệ thống chống trộm (gần như sát bên cạnh chỗ cô đang đứng) và khi bảo vệ ập tới, cô sẽ buộc tội cậu là kẻ đột nhập. Hoặc một kẻ có ý đồ hiếp dâm mê mẩn những nạn nhân mặc pajama vải flannel.
Cánh cửa đang khóa. Cậu chỉ vào nó. Thoạt đầu Holly vẫn cứ đứng đó như một con robot hết pin. Rồi cô vặn chốt. Một âm thanh tít tít chói tai bắt đầu vang lên khi Jerome mở cửa và cô bước lùi lại mấy bước, che miệng bằng cả hai bàn tay.
“Đừng để tôi dính vào rắc rối! Tôi không muốn vướng vào rắc rối!”
Holly còn căng thẳng gấp đôi cậu, và điều đó khiến Jerome nhẹ cả người. Cậu nhập mã vào hệ thống chống trộm và ấn TẤT CẢ ĐỀU AN TOÀN. Tiếng tít tít dừng lại.
Holly sụp xuống một chiếc ghế chạm trổ cầu kỳ nhìn như thể giá của nó chắc bằng tiền học cả năm tại một trường đại học tốt (mặc dù có thể không phải là Harvard, tóc cô rủ xuống quanh mặt thành những mớ bù xù. “Ôi, đây là ngày tồi tệ nhất đời tôi,” cô nói. “Tội nghiệp Janey. Tội nghiệp, tội nghiệp, tội nghiệp Janey.”
“Cháu rất tiếc.”
“Nhưng ít nhất đó không phải là lỗi của tôi.” Cô ngước lên nhìn cậu với vẻ thách thức mong manh và đáng thương. “Không ai có thể nói đó là lỗi của tôi. Tôi không làm gì hết.”
“Tất nhiên cô không làm gì mà,” Jerome nói.
Câu đó nghe có vẻ gượng gạo, nhưng cô khẽ mỉm cười, nên có lẽ là không sao. “Ông Hodges ổn không? Ông ấy là một người rất, rất, rất tử tế. Mặc dù mẹ tôi không ưa ông ấy.” Cô nhún vai. “Nhưng bà ấy có thích ai đâu cơ chứ?”
“Bác ấy ổn,” Jerome nói, mặc dù cậu cũng nghi ngờ điều đó.
“Cậu là người da đen,” cô vừa nói vừa tròn mắt nhìn cậu.
Jerome nhìn xuống hai bàn tay của mình. “Thì cháu đúng là đen còn gì?”
Cô bật cười khanh khách. “Cô xin lỗi. Thật thô lỗ quá. Cháu là người da đen cũng không sao.”
“Bây giờ đen mới là ‘mô đen’ đấy,” Jerome nói.
“Tất nhiên là thế rồi. Cực kỳ mô đen.” Cô đứng lên, bặm môi dưới, rồi thò bàn tay ra với ý chí quyết tâm rất dễ thấy. “Đưa tay đây nào, Jerome.”
Họ bắt tay. Tay cô ẩm ướt. Giống như bàn chân của một con thú nhỏ và nhút nhát.
“Chúng ta phải khẩn trương lên. Nếu mẹ cô và cậu Henry quay về bắt gặp cháu ở đây thì cô gặp rắc rối mất.”
Cô? Jerome nghĩ bụng. Thế còn thằng nhóc da đen thì sao?
“Người phụ nữ sống ở đây lúc trước cũng là chị họ cô, đúng không?”
“Ừ. Olivia Trelawney. Cô không gặp chị ấy từ hồi đại học. Chị ấy và mẹ cô chẳng bao giờ hòa thuận.” Cô nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm trọng. “Cô phải bỏ đại học giữa chừng. Cô đã gặp một số vấn đề.”
Jerome cá là trước thế nào thì giờ vẫn vậy. Dù sao cũng có điều gì đó ở cô mà cậu thấy cảm tình. Chúa mới biết là gì. Chắc chắn không phải là cái kiểu cười giống như 28
◄○►
Jerome đỗ chiếc Wrangler, đầu xe gần chạm vào cánh cổng đóng ở số 729 Lilac Drive, bước ra, và nhấn nút gọi. Cậu có lý do để ở đây nếu ai đó của đội bảo vệ Sugar Heights chẳng may dừng lại và dò hỏi, nhưng nó sẽ chỉ có tác dụng nếu người phụ nữ bên trong xác nhận, và cậu cũng không chắc mình có thể trông cậy vào điều đó không nữa. Cuộc nói chuyện trước đó của cậu với cô cho thấy cô không được bình thường lắm về mặt tinh thần. Nhưng may thế nào, cậu không bị ngăn trở gì, và sau vài phút đứng đó và cố làm ra vẻ như mình thuộc về nơi này - đây là một trong những lúc mà cậu cảm thấy mình mới nhọ làm sao - thì Holly trả lời.
“Vâng. Ai đấy ạ?”
“Jerome, cô Gibney ạ. Bạn của bác Bill Hodges?”
Một khoảng im lặng dài đến nỗi cậu đã sắp sửa ấn nút lần nữa thì cô nói, “Cậu có mã cổng chứ?”
“Có ạ.”
“Được rồi. Và nếu cậu là bạn của ông Hodges, tôi nghĩ cậu có thể gọi tôi là Holly.”
Cậu ấn mã và cổng mở ra. Cậu lái xe vào trong và nhìn nó đóng lại phía sau mình. Đến lúc này, mọi việc vậy là suôn sẻ.
Holly đang ở cửa trước, tò mò nhìn cậu qua một cửa sổ bên như một tù nhân trong khu vực thăm nuôi an ninh ngặt nghèo. Cô mặc áo choàng ở nhà trùm lên bộ pajama, và tóc cô là một mớ rối bù. Một kịch bản ác mộng chóng vánh hiện lên trong tâm trí Jerome: Holly nhấn nút báo động ở bảng điều khiển hệ thống chống trộm (gần như sát bên cạnh chỗ cô đang đứng) và khi bảo vệ ập tới, cô sẽ buộc tội cậu là kẻ đột nhập. Hoặc một kẻ có ý đồ hiếp dâm mê mẩn những nạn nhân mặc pajama vải flannel.
Cánh cửa đang khóa. Cậu chỉ vào nó. Thoạt đầu Holly vẫn cứ đứng đó như một con robot hết pin. Rồi cô vặn chốt. Một âm thanh tít tít chói tai bắt đầu vang lên khi Jerome mở cửa và cô bước lùi lại mấy bước, che miệng bằng cả hai bàn tay.
“Đừng để tôi dính vào rắc rối! Tôi không muốn vướng vào rắc rối!”
Holly còn căng thẳng gấp đôi cậu, và điều đó khiến Jerome nhẹ cả người. Cậu nhập mã vào hệ thống chống trộm và ấn TẤT CẢ ĐỀU AN TOÀN. Tiếng tít tít dừng lại.
Holly sụp xuống một chiếc ghế chạm trổ cầu kỳ nhìn như thể giá của nó chắc bằng tiền học cả năm tại một trường đại học tốt (mặc dù có thể không phải là Harvard, tóc cô rủ xuống quanh mặt thành những mớ bù xù. “Ôi, đây là ngày tồi tệ nhất đời tôi,” cô nói. “Tội nghiệp Janey. Tội nghiệp, tội nghiệp, tội nghiệp Janey.”
“Cháu rất tiếc.”
“Nhưng ít nhất đó không phải là lỗi của tôi.” Cô ngước lên nhìn cậu với vẻ thách thức mong manh và đáng thương. “Không ai có thể nói đó là lỗi của tôi. Tôi không làm gì hết.”
“Tất nhiên cô không làm gì mà,” Jerome nói.
Câu đó nghe có vẻ gượng gạo, nhưng cô khẽ mỉm cười, nên có lẽ là không sao. “Ông Hodges ổn không? Ông ấy là một người rất, rất, rất tử tế. Mặc dù mẹ tôi không ưa ông ấy.” Cô nhún vai. “Nhưng bà ấy có thích ai đâu cơ chứ?”
“Bác ấy ổn,” Jerome nói, mặc dù cậu cũng nghi ngờ điều đó.
“Cậu là người da đen,” cô vừa nói vừa tròn mắt nhìn cậu.
Jerome nhìn xuống hai bàn tay của mình. “Thì cháu đúng là đen còn gì?”
Cô bật cười khanh khách. “Cô xin lỗi. Thật thô lỗ quá. Cháu là người da đen cũng không sao.”
“Bây giờ đen mới là ‘mô đen’ đấy,” Jerome nói.
“Tất nhiên là thế rồi. Cực kỳ mô đen.” Cô đứng lên, bặm môi dưới, rồi thò bàn tay ra với ý chí quyết tâm rất dễ thấy. “Đưa tay đây nào, Jerome.”
Họ bắt tay. Tay cô ẩm ướt. Giống như bàn chân của một con thú nhỏ và nhút nhát.
“Chúng ta phải khẩn trương lên. Nếu mẹ cô và cậu Henry quay về bắt gặp cháu ở đây thì cô gặp rắc rối mất.”
Cô? Jerome nghĩ bụng. Thế còn thằng nhóc da đen thì sao?
“Người phụ nữ sống ở đây lúc trước cũng là chị họ cô, đúng không?”
“Ừ. Olivia Trelawney. Cô không gặp chị ấy từ hồi đại học. Chị ấy và mẹ cô chẳng bao giờ hòa thuận.” Cô nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm trọng. “Cô phải bỏ đại học giữa chừng. Cô đã gặp một số vấn đề.”
Jerome cá là trước thế nào thì giờ vẫn vậy. Dù sao cũng có điều gì đó ở cô mà cậu thấy cảm tình. Chúa mới biết là gì. Chắc chắn không phải là cái kiểu cười giống như lấy móng tay gãi trên bảng đen ấy rồi.
“Cô biết máy tính của bà ấy ở chỗ nào không?”
“Có. Cô sẽ chỉ cho cháu. Cháu có thể làm nhanh được không?”
Được thế là tốt nhất, Jerome nghĩ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK