“Máy chủ của Ô Xanh đặt ở Olovo, một thị trấn nhỏ ở Bosnia mà cho đến khoảng năm 2005 gì đó vẫn chủ yếu được biết đến nhờ các trận đấu bò. Những máy chủ được mã hóa. Chúng ta đang nói đến chất lượng kiểu NASA, được chứ? Việc truy tìm là không thể, trừ phi Cơ quan An ninh Quốc gia (NSA) hoặc Kang Sheng - NSA phiên bản Trung Quốc - có mấy cái phần mềm tuyệt mật mà không ai biết cả.”
Và cho dù là có đi nữa, Hodges nghĩ bụng, họ cũng chẳng đời nào mang nó ra sử dụng trong một vụ án như tên Sát nhân Mercedes.
“Còn đây là một chức năng khác, đặc biệt tiện lợi trong thời đại của những vụ bê bối nhắn tin sex. Bác H., đã bao giờ bác tìm thấy thứ gì đó trên mạng - kiểu như một bức tranh hoặc một bài báo - mà bác muốn in, nhưng không in được không?”
“Có, một vài lần. Ta ấn nút in, và chương trình Print Preview không hiển thị gì ngoài một trang trống trơn. Rất bực bội.”
“Giống hệt như trên Chiếc Ô Xanh của Debbie.” Jerome không tỏ vẻ gì là bực bội; nghe giọng cậu đầy vẻ khâm phục.
“Cháu có tí đưa đẩy qua lại với cô bạn mới Berni - bác biết đấy, thì chuyện thời tiết ở đó thế nào, những thứ ưa thích của bạn là gì, đại loại như thế - và khi cháu cố in đoạn hội thoại của bọn cháu ra, cháu nhận được hình một đôi môi với ngón tay chắn ngang và một tin nhắn viết Suỵt.” Jerome đánh vần cả từ đó, chỉ để bảo đảm là Hodges hiểu được. “Bác có thể ghi chép lại cuộc hội thoại…”
Đương nhiên, Hodges nghĩ bụng, mắt nhìn âu yếm những dòng ghi chú nguệch ngoạc trên quyển sổ của mình.
“… nhưng bác sẽ phải dùng đến cách chụp màn hình hoặc cách khác, nói chung là lách cách đến lộn ruột. Bác hiểu ý cháu về mức độ riêng tư rồi chứ? Những gã này rất nghiêm túc về điều đó.”
Hodges thừa hiểu. Ông lật lại trang đầu tiên của cuốn sổ ghi chép và khoanh một trong những dòng ghi chép sớm nhất của ông: THÀNH THẠO MÁY TÍNH (DƯỚI 50 TUỔI?).
“Khi bác nhấp chuột vào, bác sẽ có những lựa chọn thông thường - NHẬP TÊN TÀI KHOẢN hoặc ĐĂNG KÝ NGAY BÂY GIỜ. Vì cháu không có tài khoản, nên cháu đã bấm vào ĐĂNG KÝ NGAY BÂY GIỜ và tạo một cái. Nếu bác muốn nói chuyện với cháu ở Chiếc Ô Xanh, thì cháu là tyrone40. Sau đó, có một bảng thông tin cho bác điền vào - tuổi tác, giới tính, sở thích, đại loại thế - và sau đó bác phải nhập số thẻ tín dụng của mình. Mất ba mươi đô mỗi tháng. Cháu đã làm vì cháu có niềm tin vào quyền năng hoàn thuế của bác.”
“Niềm tin của con sẽ được ban thưởng, con trai.”
“Máy tính xử lý trong khoảng chín mươi giây gì đó - cái ô xanh xoay tít và màn hình hiện lên dòng chữ ĐANG PHÂN LOẠI. Sau đó bác nhận được một danh sách những người có sở thích tương đồng. Bác chỉ việc chọn bừa lấy vài người và chẳng mấy chốc là bác tha hồ chém gió phần phật.”
“Người ta có thể dùng trang này để trao đổi nội dung khiêu dâm không? Bác biết là phần giải thích nói là không được, nhưng…”
“Bác có thể sử dụng nó để trao đổi sex tưởng tượng, nhưng hình ảnh thì không. Mặc dù cháu hình dung được là những tên biến thái - bọn lạm dụng trẻ em, những kẻ bệnh hoạn bạo dâm, đại loại thế - có thể sử dụng Chiếc Ô Xanh để dẫn dắt lũ bạn bè cùng tâm địa tới các trang có đầy rẫy những hình ảnh trái phép.”
Hodges đã định hỏi bọn bệnh hoạn bạo dâm là thế nào, nhưng rồi tự quyết định rằng ông chẳng muốn biết làm gì. “Nếu vậy thì chủ yếu là chát chít vô hại thôi à?”
“Ừm…”
“Ừm cái gì?”
“Cháu có thể hình dung cách mà những kẻ đầu óc bệnh hoạn có thể sử dụng nó để trao đổi những thông tin nguy hại. Như là chế tạo bom chẳng hạn.”
“Cứ cho là bác đã có một tài khoản. Sau đó thì sao?”
“Bác có rồi à?” Sự phấn khích đã trở lại trong giọng Jerome. “Cứ cho là bác có rồi.”
“Điều đó còn tùy thuộc vào việc bác tự tạo ra tài khoản đó hay là bác nhận được nó từ một ai đó muốn chát với bác. Ví dụ như người đó gửi nó cho bác qua điện thoại hoặc email.”
Hodges cười. Jerome, một thằng nhóc thực sự thuộc về thời đại này, chưa bao giờ cân nhắc khả năng thông tin đó có thể được chuyển đến bằng một phương tiện của thế kỷ mười chín như một bức thư.
“Cứ cho là bác nhận được nó từ người khác,” Jerome tiếp tục. “Chẳng hạn như từ kẻ đã ăn cắp chiếc xe của bà kia. Chẳng hạn như hắn muốn nói chuyện với bác về những gì hắn đã làm.”
Cậu chàng chờ đợi. Hodges không nói gì, nhưng vô cùng khâm phục.
Sau vài giây im lặng, Jerome nói, “Cũng chẳng trách gì được nếu có người muốn thử. Trở lại vấn đề chính, bác tiếp tục và nhập tên tài khoản.”
“Khi nào thì bác phải trả ba mươi đô?”
“Bác không phải trả.”
“Sao lại không?”
“Vì có người đã trả khoản đó cho bác rồi.” Giọng Jerome lúc này trở nên nghiêm trọng. Nghiêm trọng phát sợ. “Có lẽ không cần nhắc bác phải thận trọng, nhưng dù sao thì cháu vẫn phải nói. Bởi vì nếu bác đã có một tài khoản, thì nghĩa là kẻ kia đang chờ bác đấy.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK