Thứ Tư, ngày 2 tháng Sáu năm 2010, trời ấm áp và không mây. Theo lịch thì có thể vẫn đang là mùa xuân, và các trường học trong vùng thì có thể vẫn đang học, nhưng những điều đó không làm thay đổi thực tế rằng đây là một ngày hè hoàn hảo vùng trung tâm của nước Mỹ.
Bill Hodges đã đóng bộ đầy đủ nhưng sung sướng là vẫn chưa phải thắt cà vạt, ông đang trong phòng làm việc, xem lại danh sách những vụ trộm xe hơi mà Marlo Everett đã fax qua cho ông. Ông đã in ra một bản đồ thành phố, và khoanh một chấm tròn tại mỗi vị trí xảy ra vụ trộm. Ông hình dung ra cảnh mình sẽ phải điều tra từng chỗ đến mòn giày trong tương lai, có lẽ sẽ rất vất vả nếu máy tính của Olivia không đưa đến manh mối gì, nhưng cũng rất có thể một nạn nhân bị trộm xe nào đó sẽ đề cập đến việc nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Bởi vì tên Sát nhân Mercedes kiểu gì cũng phải theo dõi chủ nhân của những chiếc xe hắn nhắm đến. Hodges tin chắc vào điều đó. Hắn phải bảo đảm rằng người chủ đã đi khỏi trước khi hắn sử dụng đồ nghề của mình để mở xe của họ.
Hắn đã theo dõi họ bằng cách hắn theo dõi mình, Hodges nghĩ.
Điều đó xới lên một ý nghĩ trong ông - một thoáng liên hệ vụt lóe sáng nhưng lại tắt lịm trước khi ông kịp nhận ra nó đang soi rọi điều gì. Không sao; nếu quả thật có điều gì đó thì nhất định nó sẽ quay trở lại. Còn trước mắt, ông tiếp tục kiểm tra các địa chỉ và khoanh các dấu đỏ. Ông có hai mươi phút trước khi phải tròng cà vạt vào cổ và đến chỗ Janey.
Brady Hartsfield đang ở trong phòng điều khiển. Hôm nay không có cơn đau đầu nào, và những ý nghĩ của hắn, mọi khi thường rối tung, thì lại căng nét như vô số bức ảnh màn hình chờ máy tính cắt ra từ phim Wild Bunch. Hắn đã tháo những thỏi thuốc nổ dẻo ra khỏi chiếc áo khoác tự sát, cẩn thận gỡ chúng khỏi dây kíp. Một vài thỏi đã được nhồi vào tấm đệm ghế màu đỏ tươi có in dòng slogan sống sượng CHỞ ĐẬU MÔNG. Hắn đã nhét hai thỏi nữa, được nặn lại thành hình trụ gắn kèm dây kíp, vào họng của túi đựng nước tiểu Urinesta màu xanh lục. Xong xuôi việc đó, hắn thận trọng dán một tấm decal vào chiếc túi. Hắn đã mua decal và một chiếc áo phông lưu niệm ở cửa hàng quà tặng của MAC hôm qua. Miếng decal có chữ FAN SỐ 1 của Round Here. Hắn kiểm tra đồng hồ. Gần chín giờ. Lúc này lão cớm còn một tiếng rưỡi nữa để sống. Có thể là ít hơn một chút.
Cộng sự cũ của Hodges là Pete Huntley đang ở trong một phòng thẩm vấn, không phải vì anh ta có ai đó để tra hỏi mà là vì nó tách biệt khỏi không khí bận rộn buổi sáng và dòng người vào ra tấp nập. Anh ta cần xem lại một số bản ghi chép. Anh ta sẽ chủ trì một cuộc họp báo lúc mười giờ, để nói về những tiết lộ đen tối mới nhất mà Donald Davis đã khai ra, và anh ta không muốn làm rối tung bất kỳ điều gì. Hung thủ vụ City Center - tên Sát nhân Mercedes - là điều xa vời nhất trong tâm trí anh ta.
Ở Lowtown, phía sau một cửa hiệu cầm đồ nào đó, súng ống đang được mua và bán bởi những người tin tưởng rằng họ không bị theo dõi.
Jerome Robinson đang ngồi trước máy tính, lắng nghe những clip âm thanh có sẵn trên một trang web tên là Sounds Good to Me. Cậu nghe một người phụ nữ cười như điên dại. Cậu nghe một người đàn ông đang huýt sáo bài “Danny Boy”. Cậu nghe một người đàn ông thở ằng ặc và một người phụ nữ rõ ràng như đang sắp lên đỉnh. Cuối cùng cậu tìm thấy đoạn clip mình muốn. Đầu đề thật đơn giản: TRẺ CON KHÓC.
“Ở tầng dưới, Barbara em gái của Jerome chạy ùa vào bếp, theo sát phía sau là Odell. Barbara mặc váy kim tuyến óng ánh, đi dép sục lộp cộp màu xanh, và mặc áo phông có hình một cậu thiếu niên bảnh bao. Bên dưới nụ cười lấp lánh và mái tóc chải chuốt cầu kỳ của cậu ta là dòng chữ huyền thoại I LUV CAM 4EVER! Cô bé hỏi mẹ là mặc bộ này đi xem ca nhạc nhìn có trẻ con quá không. Bà mẹ (có lẽ đang nhớ lại đồ đã mặc cho buổi đi xem ca nhạc đầu tiên của chính mình) mỉm cười và nói nó thật hoàn hảo. Barbara xin phép được mang đôi khuyên tai hình biểu tượng hòa bình của mẹ. Ừ, tất nhiên rồi. Son môi thì sao? Ừm… thôi được. Chì kẻ mắt? Không, rất tiếc. Barbara bật cười kiểu tội-gì-không-hỏi-thử rồi ôm choàng lấy mẹ nịnh nọt. Con không thể nào đợi được đến tối mai,” cô bé nói.
Holly Gibney đang ở trong nhà tắm của ngôi nhà Sugar Heights, cầu ước có thể trốn được lễ truy điệu, và thừa hiểu rằng bà mẹ sẽ không đời nào để cô làm thế. Nếu cô có phản đối bằng lý do cảm thấy không được khỏe, câu đáp trả của mẹ cô sẽ là câu nói đã vang vọng suốt cả tuổi thơ của Holly: Người ta sẽ nghĩ gì. Và nếu Holly có phản đối rằng việc người khác nghe gì không quan trọng vì họ sẽ không bao giờ gặp lại ai trong những người đó (trừ Janey) trong cuộc đời mình ấy à? Mẹ cô sẽ nhìn như thể Holly đang nói một thứ tiếng xa lạ. Cô uống thuốc Lexapro, nhưng ruột gan 15
◄○►
Thứ Tư, ngày 2 tháng Sáu năm 2010, trời ấm áp và không mây. Theo lịch thì có thể vẫn đang là mùa xuân, và các trường học trong vùng thì có thể vẫn đang học, nhưng những điều đó không làm thay đổi thực tế rằng đây là một ngày hè hoàn hảo vùng trung tâm của nước Mỹ.
Bill Hodges đã đóng bộ đầy đủ nhưng sung sướng là vẫn chưa phải thắt cà vạt, ông đang trong phòng làm việc, xem lại danh sách những vụ trộm xe hơi mà Marlo Everett đã fax qua cho ông. Ông đã in ra một bản đồ thành phố, và khoanh một chấm tròn tại mỗi vị trí xảy ra vụ trộm. Ông hình dung ra cảnh mình sẽ phải điều tra từng chỗ đến mòn giày trong tương lai, có lẽ sẽ rất vất vả nếu máy tính của Olivia không đưa đến manh mối gì, nhưng cũng rất có thể một nạn nhân bị trộm xe nào đó sẽ đề cập đến việc nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Bởi vì tên Sát nhân Mercedes kiểu gì cũng phải theo dõi chủ nhân của những chiếc xe hắn nhắm đến. Hodges tin chắc vào điều đó. Hắn phải bảo đảm rằng người chủ đã đi khỏi trước khi hắn sử dụng đồ nghề của mình để mở xe của họ.
Hắn đã theo dõi họ bằng cách hắn theo dõi mình, Hodges nghĩ.
Điều đó xới lên một ý nghĩ trong ông - một thoáng liên hệ vụt lóe sáng nhưng lại tắt lịm trước khi ông kịp nhận ra nó đang soi rọi điều gì. Không sao; nếu quả thật có điều gì đó thì nhất định nó sẽ quay trở lại. Còn trước mắt, ông tiếp tục kiểm tra các địa chỉ và khoanh các dấu đỏ. Ông có hai mươi phút trước khi phải tròng cà vạt vào cổ và đến chỗ Janey.
Brady Hartsfield đang ở trong phòng điều khiển. Hôm nay không có cơn đau đầu nào, và những ý nghĩ của hắn, mọi khi thường rối tung, thì lại căng nét như vô số bức ảnh màn hình chờ máy tính cắt ra từ phim Wild Bunch. Hắn đã tháo những thỏi thuốc nổ dẻo ra khỏi chiếc áo khoác tự sát, cẩn thận gỡ chúng khỏi dây kíp. Một vài thỏi đã được nhồi vào tấm đệm ghế màu đỏ tươi có in dòng slogan sống sượng CHỞ ĐẬU MÔNG. Hắn đã nhét hai thỏi nữa, được nặn lại thành hình trụ gắn kèm dây kíp, vào họng của túi đựng nước tiểu Urinesta màu xanh lục. Xong xuôi việc đó, hắn thận trọng dán một tấm decal vào chiếc túi. Hắn đã mua decal và một chiếc áo phông lưu niệm ở cửa hàng quà tặng của MAC hôm qua. Miếng decal có chữ FAN SỐ 1 của Round Here. Hắn kiểm tra đồng hồ. Gần chín giờ. Lúc này lão cớm còn một tiếng rưỡi nữa để sống. Có thể là ít hơn một chút.
Cộng sự cũ của Hodges là Pete Huntley đang ở trong một phòng thẩm vấn, không phải vì anh ta có ai đó để tra hỏi mà là vì nó tách biệt khỏi không khí bận rộn buổi sáng và dòng người vào ra tấp nập. Anh ta cần xem lại một số bản ghi chép. Anh ta sẽ chủ trì một cuộc họp báo lúc mười giờ, để nói về những tiết lộ đen tối mới nhất mà Donald Davis đã khai ra, và anh ta không muốn làm rối tung bất kỳ điều gì. Hung thủ vụ City Center - tên Sát nhân Mercedes - là điều xa vời nhất trong tâm trí anh ta.
Ở Lowtown, phía sau một cửa hiệu cầm đồ nào đó, súng ống đang được mua và bán bởi những người tin tưởng rằng họ không bị theo dõi.
Jerome Robinson đang ngồi trước máy tính, lắng nghe những clip âm thanh có sẵn trên một trang web tên là Sounds Good to Me. Cậu nghe một người phụ nữ cười như điên dại. Cậu nghe một người đàn ông đang huýt sáo bài “Danny Boy”. Cậu nghe một người đàn ông thở ằng ặc và một người phụ nữ rõ ràng như đang sắp lên đỉnh. Cuối cùng cậu tìm thấy đoạn clip mình muốn. Đầu đề thật đơn giản: TRẺ CON KHÓC.
“Ở tầng dưới, Barbara em gái của Jerome chạy ùa vào bếp, theo sát phía sau là Odell. Barbara mặc váy kim tuyến óng ánh, đi dép sục lộp cộp màu xanh, và mặc áo phông có hình một cậu thiếu niên bảnh bao. Bên dưới nụ cười lấp lánh và mái tóc chải chuốt cầu kỳ của cậu ta là dòng chữ huyền thoại I LUV CAM 4EVER! Cô bé hỏi mẹ là mặc bộ này đi xem ca nhạc nhìn có trẻ con quá không. Bà mẹ (có lẽ đang nhớ lại đồ đã mặc cho buổi đi xem ca nhạc đầu tiên của chính mình) mỉm cười và nói nó thật hoàn hảo. Barbara xin phép được mang đôi khuyên tai hình biểu tượng hòa bình của mẹ. Ừ, tất nhiên rồi. Son môi thì sao? Ừm… thôi được. Chì kẻ mắt? Không, rất tiếc. Barbara bật cười kiểu tội-gì-không-hỏi-thử rồi ôm choàng lấy mẹ nịnh nọt. Con không thể nào đợi được đến tối mai,” cô bé nói.
Holly Gibney đang ở trong nhà tắm của ngôi nhà Sugar Heights, cầu ước có thể trốn được lễ truy điệu, và thừa hiểu rằng bà mẹ sẽ không đời nào để cô làm thế. Nếu cô có phản đối bằng lý do cảm thấy không được khỏe, câu đáp trả của mẹ cô sẽ là câu nói đã vang vọng suốt cả tuổi thơ của Holly: Người ta sẽ nghĩ gì. Và nếu Holly có phản đối rằng việc người khác nghe gì không quan trọng vì họ sẽ không bao giờ gặp lại ai trong những người đó (trừ Janey) trong cuộc đời mình ấy à? Mẹ cô sẽ nhìn như thể Holly đang nói một thứ tiếng xa lạ. Cô uống thuốc Lexapro, nhưng ruột gan cô cuộn lên trong lúc đánh răng và cô lại nôn ra hết. Charlotte gọi hỏi xem cô sắp xong chưa. Holly đáp lại là sắp xong rồi. Cô xả toilet và nghĩ, ít nhất thì bạn trai của Janey cũng đến đó. Bill. Ông ấy thật tốt bụng.
Janey Patterson đang cẩn thận mặc đồ trong căn hộ chung cư cao cấp của bà mẹ quá cố: tất đen, váy đen, áo khoác đen choàng bên ngoài chiếc áo blouse màu xanh thẳm như bóng đêm. Cô đang nghĩ đến việc mình đã nói với Bill rằng có lẽ cô sẽ yêu ông mất nếu ở lại đây. Đó là hành động chà đạp sự thật một cách trắng trợn, vì cô đã yêu ông mất rồi. Cô chắc chắn rằng bác sĩ tâm thần sẽ cười khẩy và nói đó là một dạng phức cảm con gái và bố. Nếu thế, Janey sẽ cười khẩy đáp trả và bảo những gì hắn nói chỉ là một đống rác rưởi kiểu Freud. Bố cô là một nhân viên kế toán hói đầu và hầu như chẳng bao giờ hiện diện ngay cả khi ông ta đang lù lù ở đó. Và một điều người ta có thể nói về Bill Hodges là ông thực sự hiện diện. Đó là điều cô thích ở ông. Cô cũng thích chiếc mũ cô mua cho ông. Cái mũ phớt kiểu Philip Marlowe. Cô xem đồng hồ và thấy đã chín giờ mười lăm. Chẳng mấy chốc nữa ông sẽ có mặt ở đây.
Ông mà đến muộn, cô sẽ giết ông.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK