Hai cảnh sát tuần tra đi motor tìm thấy chiếc Mercedes một tiếng sau vụ giết người. Nó ở sau một trong những nhà kho nằm rải rác bên bờ hồ.
Khoảnh sân lát rộng mênh mông chất đầy container gỉ sét xếp la liệt như những tượng đá trên đảo Phục sinh. Chiếc Mercedes màu xám được đỗ một cách cẩu thả chéo giữa hai chồng container. Khi Hodges và Huntley tới nơi, thì đã có năm chiếc xe cảnh sát đỗ trong sân, hai chiếc đỗ đấu đầu vào nhau đằng sau thanh cản của chiếc xe, như thể cảnh sát sợ chiếc sedan khổng lồ màu xám sẽ tự khởi động, giống như chiếc Plymouth già cỗi trong phim kinh dị, và phóng vụt đi mất vậy.
Màn sương mù đã dày lên thành một cơn mưa mỏng. Nóc xe tuần tra rọi sáng những giọt nước đọng theo từng nhịp đèn xanh nhấp nháy.
Hodges và Huntley lại gần mấy tay cảnh sát tuần tra đi motor. Pete Huntley nói chuyện với hai người đã phát hiện ra chiếc xe trong khi Hodges đi một vòng xung quanh. Phần mũi chiếc SL500 chỉ hơi móp - công nghệ Đức lừng danh - nhưng nắp ca pô và kính chắn gió bê bết máu. Một ống tay áo sơ mi, lúc này đã cứng đơ vì máu, mắc vào lưới tản nhiệt. Cái này về sau truy ra là của August Odenkirk, một trong các nạn nhân.
Còn có một thứ gì đó nữa. Thứ gì đó lấp lánh ngay cả trong ánh sáng nhợt nhạt buổi sáng hôm ấy. Hodges quỳ xuống một bên đầu gối để nhìn cho rõ hơn. Ông còn đang ở tư thế đó thì Huntley tham gia.
“Cái quái gì vậy nhỉ?” Pete hỏi.
“Tôi nghĩ là một cái nhẫn cưới,” Hodges nói.
Đúng thế thật. Cái nhẫn vàng trơn thuộc về Francine Reis, ba mươi chín tuổi, ở đường Squirre, Ridge, về sau được trả lại cho gia đình cô. Người ta phải mai táng cô với chiếc nhẫn lồng trên ngón thứ ba bàn tay phải, vì ba ngón tay đầu tiên của bàn tay trái đã bị tiện đứt. Bộ phận pháp y phỏng đoán nguyên nhân là do cô đã giơ tay lên để che người theo bản năng khi chiếc Mercedes đâm bổ vào mình. Hai ngón tay được tìm thấy tại hiện trường ngay trước buổi trưa ngày 10 tháng Tư ấy. Ngón tay trỏ không bao giờ được tìm thấy. Hodges nghĩ chắc một con chim hải âu - một trong những giống chim lớn lượn lờ bên bờ hồ - có lẽ đã chộp được nó và tha đi mất. Ông thích ý nghĩ đó hơn là khả năng thay thế khủng khiếp kia: rằng một người sống sót mà không hề hấn gì tại City Center đã nhặt nó về làm kỷ niệm.
Hodges đứng lên và ra hiệu cho một cảnh sát tuần tra bước lại. “Chúng ta phải căng một tấm bạt lên cái này trước khi cơn mưa rửa trôi mất…”
“Đang trên đường tới rồi,” viên cảnh sát nói, và hất một ngón tay cái về phía Pete. “Đó là điều đầu tiên anh ấy bảo chúng tôi.”
“Ái chà, cậu được phết nhỉ,” Hodges nhại giọng cũng-không-tồi-lắm của Church Lady[22] , nhưng nụ cười đáp lại của người cộng sự thì u ám hệt như ngày hôm đó. Pete đang săm soi phần mũi lừng lững bê bết máu me của chiếc Mercedes, và chiếc nhẫn mắc lại trong phần mạ crôm.
Một cảnh sát khác bước đến, tay cầm sổ ghi chép, mở sẵn một trang đã nhăn nhúm vì hơi ẩm. Thẻ tên của anh ta ghi F. SHAMMINGTON. “Chiếc xe được đăng ký dưới tên bà Olivia Ann Trelawney, ở số 729 đường Lilac. Đó là khu Sugar Heights.”
“Nơi hầu hết những chiếc Mercedes xịn nằm ngủ yên sau một ngày dài làm việc,” Hodges nói. “Kiểm tra bà ta có nhà không, cảnh sát Shammington. Nếu không thấy thì xem có thể tìm bà ta ở đâu. Anh làm việc đó được chứ?”
“Rõ, thưa sếp, chắc chắn rồi.”
“Chỉ là quy trình thông thường thôi, được chứ? Một vụ trộm xe.”
“Sếp cứ yên tâm.”
Hodges quay sang Pete. “Phía trước buồng lái. Có phát hiện gì không?”
“Túi khí không bung: Hắn đã vô hiệu hóa chúng. Cho thấy sự toan tính từ trước.”
“Còn cho thấy là hắn biết phải làm như thế nào nữa. Anh nghĩ sao về cái mặt nạ?”
Pete nheo mắt nhìn qua những giọt mưa trên cửa xe phía người lái, không chạm vào mặt kính. Nằm trên mặt ghế bọc da là một chiếc mặt nạ cao su, loại trùm qua đầu. Những chỏm tóc màu cam kiểu thằng hề Bozo thò ra hai bên thái dương như những chiếc sừng. Cái mũi là một cục cao su màu đỏ. Không có cái đầu nào để làm nó căng ra, cái miệng cười môi đỏ trở thành một cái cười khẩy.
“Nhìn ghê bỏ mẹ. Anh đã bao giờ xem bộ phim truyền hình về tên hề dưới cống chưa?”
Hodges lắc đầu. Sau này - chỉ vài tuần trước khi về hưu - ông mua một bản DVD của phim, và Pete nói đúng. Cái mặt nạ rất giống mặt của tên hề Pennlywise trong phim.
Hai người lại đi một vòng quanh xe, lần này họ dồn sự chú ý vào chỗ máu trên lốp xe và tấm ốp cửa. Rất nhiều vết máu này sẽ bị rửa trôi trước khi tấm mái che và cánh chuyên viên kỹ thuật đến nơi; vẫn còn bốn mươi phút nữa mới đến bảy giờ sáng.
“Các anh.” Hodges gọi, và khi họ đã tập trung lại: “Ai có điện thoại chụp ảnh được không?”
Tất cả đều có. Hodges hướng dẫn họ đứng thành một vòng tròn quanh thứ mà ngay lúc đó ông đã nghĩ trong đầu là chiếc xe chết chóc - một từ, chiếc xe chết chóc, chỉ thế thôi - và họ bắt đầu chụp ảnh.
Cảnh sát Shammington lúc này đang đứng cách đó một quãng, nói chuyện trên điện thoại. Pete ra hiệu cho anh ta lại gần. “Anh có biết cái bà Trelawney này bao nhiêu tuổi không?”
Shammington kiểm tra trong sổ. “Ngày tháng năm sinh trong bằng lái xe của bà ta ghi là ngày 3 tháng Hai năm 1957. Thế có nghĩa là bà ta… ừm…”
“Năm mươi hai,” Hodges nói. Ông và Pete Huntley đã làm việc cùng nhau hơn chục năm, và đến lúc này thì rất nhiều đều không cần thiết phải nói ra thành lời. Olivia Trelawney nằm trong nhóm giới tính và độ tuổi phù hợp với nạn nhân của tên yêu râu xanh trong công viên, nhưng hoàn toàn không phù hợp cho vai trò một tên giết người hàng loạt. Họ biết có nhiều trường hợp do mất kiểm soát khi lái xe và do tai nạn mà người ta đâm vào đám đông - mới dăm năm trước, ngay thành phố này, một người đàn ông khoảng tám mươi tuổi, ngấp nghé độ lú lẫn rồi, đã lao thẳng chiếc Buick Electra vào một quán cà phê vỉa hè, làm chết một và làm bị thương cả nửa tá người khác - nhưng Olivia Trelawney cũng không hợp với nhóm đối tượng đó. Quá trẻ.
Với lại, còn cái mặt nạ.
Nhưng…
Nhưng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK