Hodges liên tục kiểm tra trang Ô Xanh, và ông đã đọc tin nhắn tiếp theo của tên Sát nhân Mercedes chỉ vài phút sau khi Brady nhấn nút GỬI.
Hodges cười sung sướng, nụ cười xả láng làm da ông mềm lại và khiến ông trông cũng khá đẹp trai. Mối quan hệ của họ đã được chính thức thiết lập: Hodges là người đi câu, gã Mercedes là con cá. Nhưng là một con cá xảo quyệt, ông nhắc nhở bản thân, con cá có khả năng quẫy một cú bất ngờ làm đứt dây câu. Hắn sẽ phải được ròng thật cẩn thận, dắt từ từ về gần con thuyền. Nếu Hodges làm được điều đó, nếu ông kiên nhẫn, sớm muộn gã Mercedes sẽ đồng ý chạm mặt. Hodges dám chắc điều đó.
Vì nếu hắn không khích được mình tự kết liễu cuộc đời, thì nghĩa là hắn chỉ còn lại một lựa chọn, và đó là giết người.
Điều khôn ngoan mà tên Sát nhân Mercedes có thể làm là cứ thế lặn một hơi; nếu hắn làm vậy, thì mọi chuyện sẽ đi vào ngõ cụt. Nhưng hắn sẽ không làm thế. Hắn đang lồng lộn, nhưng đó mới chỉ là một phần thôi, mà lại là phần nhỏ. Hodges tự hỏi liệu tên Sát nhân Mercedes này có biết là hắn điên đến mức nào không. Và hắn có biết là có một mẩu thông tin rõ mồn một ở đây.
Tôi nghĩ những chương trình ti vi mà ông xem đã làm đầu óc ông mụ mị rồi.
Cho đến sáng nay, Hodges mới chỉ nghi ngờ rằng tên Sát nhân Mercedes đã theo dõi nhà ông, giờ thì ông biết chắc.
Thằng chó đẻ ấy đã lởn vởn ngoài phố, và không chỉ một lần.
Ông vớ lấy tập ghi chép và bắt đầu vạch ra những tin nhắn trả lời khả dĩ. Nó phải thật hấp dẫn, vì con cá của ông đã cảm thấy cái lưỡi câu. Cơn đau mà lưỡi câu gây ra làm nó lồng lộn mặc dù nó còn chưa biết là nó là cái gì. Nó cần phải lồng lộn hơn thế nhiều trước khi hiểu ra được, và như thế nghĩa là chấp nhận rủi ro. Hodges phải giật giật sợi dây để cái lưỡi câu cắm vào sâu hơn, bất chấp nguy cơ sợi dây có thể đứt. Gì nhỉ…?
Ông nhớ câu gì đó mà Pete Huntley đã nói trong bữa trưa, chỉ là một câu nhận xét vu vơ, và câu trả lời tìm đến ông.
Hodges viết trên tập giấy, rồi viết lại, và lại chỉnh sửa. Ông đọc lại nội dung tin nhắn thành phẩm và tự nhủ rằng nó sẽ có tác dụng. Nó vừa ngắn vừa cay độc. Có một điều mày đã quên, đồ khốn kiếp. Một điều mà kẻ thú tội giả danh không thể nào biết được. Hoặc nói cho đúng ra là kẻ thú tội thật… trừ phi gã Mercedes đã kiểm tra thứ vũ khí có bánh của hắn từ đầu đến cuối trước khi trèo vào trong, và Hodges dám cá rằng hắn đã không làm thế.
Nếu ông sai, dây câu đứt và con cá quẫy bơi đi mất. Nhưng như một câu người ta vẫn nói: không liều sao giàu được.
Ông muốn gửi tin nhắn đi ngay lập tức, nhưng cũng biết đó là ý tưởng không khôn ngoan. Cứ để cho con cá bơi lòng vòng thêm chút nữa với cái lưỡi câu chết tiệt ấy trong miệng nó.
Câu hỏi đặt ra là phải làm gì trong thời gian chờ đợi. Chưa bao giờ ông thấy ti vi kém hấp dẫn đến thế.
Ông nảy ra một ý tưởng - sáng nay chúng kéo đến đông cả đàn - và lôi ngăn kéo tủ dưới cùng ra. Trong đó là một cái hộp chứa đầy những quyển sổ nhỏ lật trang mà ông vẫn mang theo mỗi khi ông và Pete tiến hành những cuộc thẩm vấn trên đường phố. Ông không bao giờ nghĩ mình lại cần đến một cuốn sổ như thế này, nhưng giờ ông lấy một cuốn và nhét nó vào túi sau quần kaki của mình.
Vừa khít.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK