Họ ngồi bàn bếp và để mở cửa sau cho không khí trong lành vào. Hodges chống cùi chỏ lên một tấm lót đĩa và tì trán vào lòng bàn tay. Jerome và Holly giữ yên lặng, để ông suy nghĩ. Cuối cùng ông ngẩng đầu lên.
“Tôi sẽ gọi điện báo cho họ. Tôi không muốn thế, nhưng nếu chỉ là Hartsfield và tôi thôi thì có lẽ tôi sẽ không gọi. Nhưng tôi còn phải nghĩ cho hai người…”
“Đừng làm thế vì lo cho cháu,” Jerome nói. “Nếu bác thấy có cách để tiếp tục, cháu sẽ trụ với bác.”
Tất nhiên cháu sẽ làm thế rồi, Hodges nghĩ. Có lẽ cháu tưởng mình biết đang liều lĩnh những gì, nhưng cháu không biết đâu. Khi ta mới mười bảy tuổi, tương lai mới chỉ là lý thuyết thôi.
Còn về Holly… lúc trước hẳn ông đã nói rằng cô là một tấm màn chiếu phim bằng người, tất cả mọi ý nghĩ thể hiện mồn một trên khuôn mặt, nhưng ngay lúc này thì nhìn cô thật bí hiểm.
“Cảm ơn cháu, Jerome, chỉ có điều…” Chỉ có điều chuyện này thật khó khăn. Thật khó để buông tay, và đây sẽ là lần thứ hai ông phải từ bỏ tên Sát nhân Mercedes.
Nhưng.
“Không chỉ chúng ta thôi đâu, hiểu không? Có thể hắn còn nhiều thuốc nổ nữa, và nếu hắn dùng nó với một đám đông…” Ông nhìn thẳng vào Holly. “… giống như hắn dùng chiếc Mercedes của chị họ Olivia của cô với một đám đông, tất cả sẽ là do tôi. Tôi sẽ không mạo hiểm điều đó.”
Thận trọng cất tiếng, chậm rãi nhả từng từ một như thể bù đắp cho có lẽ là cả một đời ấp úng, Holly nói, “Không ai có thể bắt được hắn trừ ông.”
“Cảm ơn, nhưng không,” ông nhẹ nhàng nói. “Cảnh sát có nhiều nguồn lực. Họ sẽ bắt đầu bằng cách phát lệnh lùng chiếc xe của hắn, với cả biển số nữa. Tôi không làm thế được.”
Nghe thì có vẻ ổn nhưng ông không tin là ổn. Những khi không làm chuyện liều lĩnh điên rồ như lần ở City Center, Brady là một kẻ khôn ngoan. Hẳn là hắn đã nhét cái xe vào đâu đó - có thể là bãi đỗ xe ở trung tâm, hoặc một bãi đỗ xe ở sân bay, có thể là một trong những bãi đỗ xe vô tận ở các khu mua sắm. Xe của hắn đâu phải là một chiếc Mercedes-Benz; nó là một chiếc Subaru màu nhà quê ít ai để mắt, và người ta sẽ không tìm được nó trong hôm nay hoặc ngày mai. Có khi sang tuần sau họ vẫn còn đang tìm nó cũng nên. Và nếu như họ có tìm được nó đi nữa, Brady cũng chẳng lảng vảng cạnh đó làm gì.
“Không ai ngoài ông,” cô khăng khăng. “Và chỉ khi có chúng tôi giúp ông.”
“Holly…”
“Làm sao ông có thể từ bỏ được?” Cô thốt lên. Cô co bàn tay lại thành một nắm đấm và tự nện cho mình một quả vào giữa trán, để lại một vết đỏ. “Làm sao ông có thể? Janey thích ông cơ mà! Chị ấy còn gần như là bạn gái của ông còn gì? Giờ chị ấy chết rồi! Giống người phụ nữ trên tầng kia! Cả hai người họ, chết rồi!”
Cô lại định đánh mình lần nữa và Jerome túm lấy tay cô. “Đừng,” cậu nói. “Xin cô đừng tự hành hạ mình. Nó làm cháu thấy tồi tệ kinh khủng.”
Holly òa khóc. Jerome vụng về ôm lấy cô. Cậu là người da đen còn cô là người da trắng, cậu mới mười bảy còn cô đã ngoài bốn mươi, nhưng trong mắt Hodges thì Jerome như một người cha đang dỗ dành cô con gái sau khi cô bé đi học về và nói chẳng có ai mời mình đến Vũ hội Mùa xuân.
Hodges nhìn ra ngoài khoảnh sân sau nhỏ nhắn nhưng được chăm chút chu đáo của nhà Hartsfield. Ông cũng thấy thật tồi tệ, và không chỉ là bởi vì Janey, dù bản thân chuyện đó cũng khủng khiếp lắm rồi. Ông thấy tồi tệ vì những người ở City Center. Ông cảm thấy tồi tệ vì chị của Janey, người mà họ nhất định không chịu tin, bà ta đã bị chỉ trích trên báo chí, và rồi còn bị đẩy đến nước phải tự tử vì kẻ sống trong ngôi nhà này. Thậm chí ông còn thấy tồi tệ về việc ông đã không nghe lời bà Melbourne. Ông biết Pete Huntley sẽ không trách cứ ông, và điều đó càng khiến chuyện tồi tệ hơn. Tại sao? Vì Pete không giỏi công việc này bằng ông, Hodges ngay cả bây giờ. Pete sẽ không bao giờ bằng được, thậm chí cả trong thời điểm xuất sắc nhất của anh ta cũng không. Một tay giỏi vừa đủ, một người làm việc chăm chỉ, nhưng…
Nhưng.
Nhưng nhưng nhưng.
Tất cả chẳng thay đổi gì. Ông cần phải báo cho họ, cho dù điều đó có cảm giác như là chết đi. Khi ta gạt tất cả những thứ khác qua một bên, sẽ chỉ còn lại đúng một điều: Kermit William Hodges đang đâm vào ngõ cụt. Brady Hartsfield đã cao chạy 15
◄○►
Họ ngồi bàn bếp và để mở cửa sau cho không khí trong lành vào. Hodges chống cùi chỏ lên một tấm lót đĩa và tì trán vào lòng bàn tay. Jerome và Holly giữ yên lặng, để ông suy nghĩ. Cuối cùng ông ngẩng đầu lên.
“Tôi sẽ gọi điện báo cho họ. Tôi không muốn thế, nhưng nếu chỉ là Hartsfield và tôi thôi thì có lẽ tôi sẽ không gọi. Nhưng tôi còn phải nghĩ cho hai người…”
“Đừng làm thế vì lo cho cháu,” Jerome nói. “Nếu bác thấy có cách để tiếp tục, cháu sẽ trụ với bác.”
Tất nhiên cháu sẽ làm thế rồi, Hodges nghĩ. Có lẽ cháu tưởng mình biết đang liều lĩnh những gì, nhưng cháu không biết đâu. Khi ta mới mười bảy tuổi, tương lai mới chỉ là lý thuyết thôi.
Còn về Holly… lúc trước hẳn ông đã nói rằng cô là một tấm màn chiếu phim bằng người, tất cả mọi ý nghĩ thể hiện mồn một trên khuôn mặt, nhưng ngay lúc này thì nhìn cô thật bí hiểm.
“Cảm ơn cháu, Jerome, chỉ có điều…” Chỉ có điều chuyện này thật khó khăn. Thật khó để buông tay, và đây sẽ là lần thứ hai ông phải từ bỏ tên Sát nhân Mercedes.
Nhưng.
“Không chỉ chúng ta thôi đâu, hiểu không? Có thể hắn còn nhiều thuốc nổ nữa, và nếu hắn dùng nó với một đám đông…” Ông nhìn thẳng vào Holly. “… giống như hắn dùng chiếc Mercedes của chị họ Olivia của cô với một đám đông, tất cả sẽ là do tôi. Tôi sẽ không mạo hiểm điều đó.”
Thận trọng cất tiếng, chậm rãi nhả từng từ một như thể bù đắp cho có lẽ là cả một đời ấp úng, Holly nói, “Không ai có thể bắt được hắn trừ ông.”
“Cảm ơn, nhưng không,” ông nhẹ nhàng nói. “Cảnh sát có nhiều nguồn lực. Họ sẽ bắt đầu bằng cách phát lệnh lùng chiếc xe của hắn, với cả biển số nữa. Tôi không làm thế được.”
Nghe thì có vẻ ổn nhưng ông không tin là ổn. Những khi không làm chuyện liều lĩnh điên rồ như lần ở City Center, Brady là một kẻ khôn ngoan. Hẳn là hắn đã nhét cái xe vào đâu đó - có thể là bãi đỗ xe ở trung tâm, hoặc một bãi đỗ xe ở sân bay, có thể là một trong những bãi đỗ xe vô tận ở các khu mua sắm. Xe của hắn đâu phải là một chiếc Mercedes-Benz; nó là một chiếc Subaru màu nhà quê ít ai để mắt, và người ta sẽ không tìm được nó trong hôm nay hoặc ngày mai. Có khi sang tuần sau họ vẫn còn đang tìm nó cũng nên. Và nếu như họ có tìm được nó đi nữa, Brady cũng chẳng lảng vảng cạnh đó làm gì.
“Không ai ngoài ông,” cô khăng khăng. “Và chỉ khi có chúng tôi giúp ông.”
“Holly…”
“Làm sao ông có thể từ bỏ được?” Cô thốt lên. Cô co bàn tay lại thành một nắm đấm và tự nện cho mình một quả vào giữa trán, để lại một vết đỏ. “Làm sao ông có thể? Janey thích ông cơ mà! Chị ấy còn gần như là bạn gái của ông còn gì? Giờ chị ấy chết rồi! Giống người phụ nữ trên tầng kia! Cả hai người họ, chết rồi!”
Cô lại định đánh mình lần nữa và Jerome túm lấy tay cô. “Đừng,” cậu nói. “Xin cô đừng tự hành hạ mình. Nó làm cháu thấy tồi tệ kinh khủng.”
Holly òa khóc. Jerome vụng về ôm lấy cô. Cậu là người da đen còn cô là người da trắng, cậu mới mười bảy còn cô đã ngoài bốn mươi, nhưng trong mắt Hodges thì Jerome như một người cha đang dỗ dành cô con gái sau khi cô bé đi học về và nói chẳng có ai mời mình đến Vũ hội Mùa xuân.
Hodges nhìn ra ngoài khoảnh sân sau nhỏ nhắn nhưng được chăm chút chu đáo của nhà Hartsfield. Ông cũng thấy thật tồi tệ, và không chỉ là bởi vì Janey, dù bản thân chuyện đó cũng khủng khiếp lắm rồi. Ông thấy tồi tệ vì những người ở City Center. Ông cảm thấy tồi tệ vì chị của Janey, người mà họ nhất định không chịu tin, bà ta đã bị chỉ trích trên báo chí, và rồi còn bị đẩy đến nước phải tự tử vì kẻ sống trong ngôi nhà này. Thậm chí ông còn thấy tồi tệ về việc ông đã không nghe lời bà Melbourne. Ông biết Pete Huntley sẽ không trách cứ ông, và điều đó càng khiến chuyện tồi tệ hơn. Tại sao? Vì Pete không giỏi công việc này bằng ông, Hodges ngay cả bây giờ. Pete sẽ không bao giờ bằng được, thậm chí cả trong thời điểm xuất sắc nhất của anh ta cũng không. Một tay giỏi vừa đủ, một người làm việc chăm chỉ, nhưng…
Nhưng.
Nhưng nhưng nhưng.
Tất cả chẳng thay đổi gì. Ông cần phải báo cho họ, cho dù điều đó có cảm giác như là chết đi. Khi ta gạt tất cả những thứ khác qua một bên, sẽ chỉ còn lại đúng một điều: Kermit William Hodges đang đâm vào ngõ cụt. Brady Hartsfield đã cao chạy xa bay. Có thể có chút đầu mối trong những chiếc máy tính - điều gì đó để lần ra chỗ của hắn lúc này, ý đồ của hắn có thể là gì, hoặc cả hai - nhưng Hodges không thể truy cập vào được chúng. Ông cũng chẳng thể nào vin cớ gì mà tiếp tục che giấu tên và nhân dạng của kẻ đã gây ra vụ Thảm sát City Center. Có thể Holly nói đúng, có thể Brady Hartsfield sẽ thoát và gây ra tội ác mới, nhưng kermitfrog19 chẳng còn lựa chọn nào khác. Điều duy nhất mà ông có thể làm là bảo vệ Jerome và Holly nếu có thể. Tại thời điểm này, thậm chí có khi ông còn không làm được điều đó. Rốt cuộc thì lão già nhiều chuyện bên kia đường đã thấy cả bọn rồi còn gì.
Ông bước ra khỏi hàng hiên và mở chiếc Nokia của mình, hôm nay ông đã dùng nó nhiều hơn toàn bộ quãng thời gian từ khi về hưu.
Ông nghĩ bụng, Nhục đến thế là cùng, và bấm quay số nhanh cho Pete Huntley.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK