Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Deborah Ann Hartsfield là một trong những cô nàng hiếm hoi thuộc đội cổ vũ vẫn giữ được cơ thể đã từng nhảy nhót và uốn éo dọc các đường biên dưới những dàn đèn vào các buổi tối thứ Sáu ngay cả sau khi đã sinh nở cao ráo, thân hình bốc lửa, mái tóc óng ả. Trong những năm đầu của cuộc hôn nhân, bà ta chẳng bao giờ uống hơn một ly vang cho bữa tối. Sao lại phải uống đến bét nhè khi cuộc sống tươi đẹp như thế lúc tỉnh táo? Bà ta có chồng, bà ta có một ngôi nhà ở mạn North Side của thành phố - không hẳn là một cung điện, nhưng ngôi nhà đầu tiên nào chẳng thế - và bà ta còn có hai đứa con trai.

Tại thời điểm mẹ hắn trở thành bà góa, Brady tám tuổi còn Frankie lên ba. Frankie là một đứa trẻ không có gì đặc biệt, còn hơi chậm nữa là khác. Trong khi đó, Brady vừa xinh xắn lại vừa nhanh trí. Thật là một cậu bé quyến rũ! Bà ta cưng hắn ra mặt, và hắn cũng thấy thế với bà ta. Hai mẹ con hắn dành những buổi chiều thứ Bảy dài nằm ôm nhau trong chăn trên ghế sofa, xem những bộ phim ngày xưa và uống sô cô la nóng trong khi Norm hí húi trong garage còn Frankie thì bò loanh quanh trên thảm, chơi với những khối xếp hình hoặc một chiếc xe cứu hỏa đồ chơi mà nó thích đến mức còn đặt tên cho: Sammy.

Norm Hartsfield là thợ đi dây của công ty điện Central States Power. Ông ta có lương cao nhờ việc trèo cột điện, nhưng tâm trí lại hướng vào những điều lớn lao hơn thế. Có lẽ, vào cái ngày hôm ấy, ông ta đã để mắt đến những điều đó thay vì công việc của mình bên tuyến đường 51, hoặc có thể đơn giản là ông ta đã hơi mất thăng bằng và với sai hướng khi gắng trụ vững lại. Bất kể lý do có là gì đi nữa, kết quả thật bi kịch. Đồng nghiệp của ông ta chỉ báo cáo rằng họ phát hiện ra chỗ bị chập và lúc công việc sửa chữa đã gần xong thì anh ta nghe thấy tiếng lách tách. Đó là hai mươi nghìn volt của dòng điện tạo ra từ than của công ty CSP truyền vào cơ thể Norm Hartsfield. Người đồng nghiệp chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn thấy Norm chới với đổ nhào khỏi cái thang lồng và rơi cắm đầu từ độ cao hơn 12 mét xuống có với bàn tay trái tan chảy và ống tay áo đồng phục bốc cháy.

Vốn nghiện thẻ tín dụng, giống hầu hết các gia đình trung lưu Mỹ ở giai đoạn cuối thế kỷ trước, gia đình Hartsfield có chưa đầy hai nghìn đô tiền tiết kiệm. Ngần ấy quả là ít ỏi, nhưng lại có hợp đồng bảo hiểm béo bở, và CSP còn hùn vào thêm bảy mươi nghìn để đổi lấy chữ ký của Deborah Ann vào tờ giấy miễn trừ cho công ty toàn bộ trách nhiệm liên quan đến cái chết của Norman Hartsfield. Đối với Deborah Ann, đó dường như là cả một cái xô khổng lồ đựng đầy tiền. Bà ta trả nốt tiền vay mua nhà và mua một chiếc xe mới. Không bao giờ trong đầu bà ta xuất hiện ý nghĩ rằng có những cái xô chỉ múc đầy duy nhất một lần.

Trước lúc gặp Norm, bà ta là thợ làm tóc, và lại quay về nghề đó sau cái chết của ông ta. Sau khi góa chồng được khoảng sáu tháng gì đó, bà ta bắt đầu đi lại với một người đàn ông mà bà ta gặp ngân hàng một ngày nọ - chỉ là quản lý cấp thấp, bà ta nói với Brady, nhưng gã có cái bà ta gọi là tiền đồ. Bà ta đưa gã về nhà. Gã vò tóc Brady và gọi hắn là dũng sĩ. Gã vò tóc của Frankie và gọi nó là dũng sĩ nhỏ. Brady không ưa gã (gã có những chiếc răng to bự, như tên ma cà rồng trong phim kinh dị), nhưng hắn không bộc lộ ác cảm của mình. Hắn đã học được cách chưng ra vẻ mặt hạnh phúc và giấu kín cảm xúc thật của mình.

Một đêm, trước khi đưa Deborah Ann ra ngoài ăn tối, gã bạn trai bảo với Brady, Mẹ cháu là một người quyến rũ và cả cháu cũng vậy. Brady mỉm cười và nói cảm ơn chú rồi hy vọng gã bạn trai sẽ gặp tai nạn xe và chết đi. Với điều kiện mẹ hắn không đi cùng với gã. Gã bạn trai có hàm răng đáng sợ không có quyền chiếm chỗ của bố hắn.

Đó là việc của Brady.

Frankie bị nghẹn táo trong lúc ti vi đang chiếu The Blue Brothers. Người ta coi đấy là một bộ phim vui nhộn. Brady chẳng thấy phim này có gì là buồn cười, nhưng mẹ hắn và Frankie thì cười nghiêng ngả. Mẹ hắn đang vui vẻ và diện ngất trời vì bà ta chuẩn bị đi chơi với bạn trai. Chỉ chút nữa thôi là người trông trẻ sẽ tới. Người trông trẻ là một kẻ tham ăn ngu ngốc lúc nào cũng chỉ chăm chăm lục lọi xem trong tủ lạnh có gì ngon để chén không ngay khi Deborah Ann đi khỏi, cắm đầu đến nỗi chổng cả cái mông béo ị lên.

Có hai bát đồ ăn vặt trên bàn cà phê; một bát bỏng ngô, bát kia là táo xắt lát rắc bột quế. Trên phim người ta đang hát trong nhà thờ và một trong hai gã anh em nhà Blues nhào lộn dọc theo lối đi giữa. Frankie đang ngồi trên sàn nhà và cười sằng sặc khi gã béo nhào lộn. Khi hít vào để lấy hơi cười tiếp, nó hút luôn cả một miếng táo rắc bột quế xuống cổ họng. Miếng táo khiến nó không cười được nữa. Thay vào đó, nó bắt đầu giãy giụa và ôm lấy cổ họng.

Mẹ Brady hét lên và choàng tay vồ lấy nó. Bà ta ghì chặt nó, cố làm cho miếng táo bật ra. Nó không ra. Mặt Frankie đỏ bừng lên. Bà ta thọc tay vào miệng nó rồi xuống họng, cố gắng chạm đến miếng táo. Không làm được. Màu đỏ trên gương mặt Frankie bắt đầu biến mất dần.

“Ôi lạy Chúa lòng lành,” Deborah Ann kêu lên và chạy ra chỗ cái điện thoại. Vừa nhấc nó lên bà ta vừa quát Brady, “Đừng có ngồi ngây ra như một thằng khốn kiếp thế! Vỗ vào lưng em nó đi!”

Brady không thích bị quát, và từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ gọi hắn là đồ khốn kiếp cả, nhưng hắn vẫn vỗ lên lưng Frankie. Hắn vỗ mạnh. Miếng táo vẫn không bật ra. Giờ thì mặt Frankie đang chuyển sang màu xanh lè. Brady nảy ra một ý. Hắn nắm hai mắt cá chân Frankie và nhấc lên khiến cho đầu Frankie dốc ngược xuống và tóc nó quét trên tấm thảm. Miếng táo vẫn không bật ra.

“Đừng có láo toét như thế nữa, Frankie,” Brady nói.

Frankie tiếp tục thở - đại loại thế, dù sao thì nó cũng đang phát ra những âm thanh ằng ặc khò khè - gần như đến khi xe cấp cứu tới nơi. Rồi nó ngừng lại. Những người trên xe cấp cứu vào nhà. Họ mặc quần áo đen với những vạt vàng trên áo khoác. Họ bắt Brady đi vào trong bếp, để Brady không nhìn thấy những gì họ làm, nhưng mẹ hắn hét lên và sau đó hắn thấy những giọt máu trên mặt thảm.

Mặc dù vậy vẫn chẳng có miếng táo nào.

Rồi mọi người đều đi theo xe cấp cứu, chỉ trừ Brady. Hắn ngồi trên ghế sofa ăn bỏng ngô và xem ti vi. Không phải phim The Blues Brothers, The Blues Brothers thật ngu ngốc, chỉ toàn mấy cái trò hát hò rồi chạy loanh quanh. Hắn tìm thấy một bộ phim về một thằng điên bắt cóc lũ trẻ con trên xe buýt trường học. Thật là hấp dẫn.

Khi người trông trẻ béo ú xuất hiện, Brady nói, “Frankie bị nghẹn một miếng táo. Có kem trong tủ lạnh đấy. Kem Vanilla Crunch. Cô thích ăn bao nhiêu cũng được.” Có khi, hắn nghĩ bụng, nếu ăn nhiều kem đến mức nào đó, cô ta sẽ bị đau tim và hắn có thể gọi 911.

Hoặc không thì cứ để đồ chó cái ngu ngốc ấy nằm đấy. Thế có lẽ còn tốt hơn. Hắn có thể xem cô ta chết.

Cuối cùng, Deborah Ann về nhà lúc mười một giờ. Mụ trông trẻ béo đã bắt Brady đi ngủ, nhưng hắn không ngủ được, và khi hắn xuống nhà trong bộ đồ ngủ, bà mẹ ôm ghì lấy hắn vào lòng. Mụ trông trẻ hỏi Frankie thế nào rồi. Lúc nào mụ ta cũng ra vẻ quan tâm giả tạo. Brady biết là giả tạo là bởi vì hắn chẳng hề quan tâm, vậy thì tại sao con mụ trông trẻ béo ị ấy lại phải quan tâm chứ?

“Nó sẽ ổn thôi,” Deborah Ann nói, với một nụ cười tươi rói. Và rồi, sau khi mụ kia ra về, bà ta bắt đầu khóc như điên. Bà ta lấy rượu vang trong tủ lạnh ra, nhưng thay vì rót ra ly, bà ta nốc thẳng từ cái chai.

“Có thể em nó không ổn đâu,” bà ta vừa nói với Brady vừa chùi rượu vang trên cằm. “Nó đang hôn mê. Con biết như thế nghĩa là gì không?”

“Có ạ. Giống như trong một chương trình về bác sĩ.”

“Đúng rồi.” Bà ta quỳ một đầu gối xuống, để hai mẹ con đối mặt nhau. Khi bà ta ở sát bên cạnh, mùi nước hoa bà ta đã xức lên người cho buổi hẹn không bao giờ xảy ra tạo cho hắn một cảm giác rạo rực trong bụng. Cảm giác thật buồn cười nhưng dễ chịu. Hắn nhìn mãi vào vệt màu xanh trên mi mắt bà ta. Trông nó thật kỳ quặc nhưng hay hay.

“Nó đã ngừng thở một lúc lâu trước khi nhân viên cấp cứu có thể tạo được lối dẫn cho không khí đi xuống. Bác sĩ ở bệnh viện nói kể cả thoát khỏi được tình trạng hôn mê, nó cũng có thể bị tổn thương não.”

Brady nghĩ Frankie đã tổn thương não từ trước rồi - nó ngu kinh khủng, lúc nào cũng ôm khư khư cái xe cứu hỏa ấy - nhưng hắn không nói gì. Mẹ hắn đang mặc một cái áo hằn cả hai đầu núm ngực. Điều đó cũng tạo cho hắn một cảm giác lạ lùng.

“Nếu mẹ nói với con điều này, con có hứa sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai không? Không nói với bất kỳ ai hết?”

Brady hứa. Hắn rất giỏi giữ bí mật.

“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu em con chết đi. Vì nếu nó tỉnh lại và bị tổn thương não, mẹ không biết chúng ta sẽ phải làm gì nữa.”

Rồi bà ta ghì hắn vào lòng và tóc bà ta cọ vào bên mặt hắn còn mùi nước hoa thì sực nức. Bà ta nói, “Ơn Chúa đó không phải là con, cục cưng ạ. Tạ ơn Chúa vì điều đó.”

Frankie tỉnh lại thật, và đương nhiên là nó bị tổn thương não. Nó chưa bao giờ khôn ngoan (“Giống bố nó,” Deborah Ann có lần nói), nhưng so với bây giờ thì cái hồi trước khi xảy ra vụ nghẹn táo ấy nó là một thiên tài. Nó biết tự đi vệ sinh rất muộn, phải mãi đến gần ba tuổi rưỡi, thế mà giờ nó lại quay về đóng bỉm. Vốn từ của nó giảm xuống còn có hơn chục từ. Thay vì bước đi, nó di chuyển quanh nhà bằng cách lết tập tễnh. Thỉnh thoảng nó lại thình lình đổ vật ra và ngủ mê mệt, nhưng chỉ vào ban ngày thôi. Đêm đến, nó có xu hướng đi lang thang, và trước khi nó bắt đầu những chuyến săn đêm ấy, nó thường lột bỏ mấy cái bỉm Pamper. Đôi khi nó trèo vào giường với mẹ. Còn chủ yếu là nó vào giường với Brady, làm hắn tỉnh giấc thấy cái giường ướt sũng còn Frankie thì đang chằm chằm nhìn hắn với vẻ yêu thương ngơ ngẩn đáng sợ.

Frankie suốt ngày phải đi khám bác sĩ. Nó không bao giờ thở được tử tế. Nhẹ nhất thì cũng là tiếng khò khè ướt nhoét, còn nặng nhất, khi nó bị cảm lạnh như cơm bữa, thì nghe như tiếng sủa khằng khặc. Nó không còn ăn được đồ ăn rắn nữa; thức ăn của nó phải được xay nhuyễn bằng máy và nó ăn trong một cái ghế cao. Không có chuyện uống nước từ cốc bình thường nữa rồi, vậy nên nó lại phải quay về dùng bình tập uống.

Gã bạn trai ngân hàng đã cao chạy xa bay, và mụ trông trẻ béo cũng không trụ lâu. Mụ nói rằng rất lấy làm tiếc, nhưng mụ không thể xoay xở được với Frankie trong tình trạng này. Một thời gian, Deborah Ann thuê một người chăm sóc cả ngày tại nhà nhưng cái bà ấy cuối cùng lại kiếm được nhiều tiền hơn cả những gì Deborah Ann kiếm được ở cửa hàng làm đẹp, nên bà ta phải cho bà kia nghỉ và cũng bỏ việc luôn. Sau đó hai mẹ con sống bằng tiền dành dụm. Bà ta bắt đầu uống nhiều hơn, đổi từ rượu vang sang vodka, bà ta gọi nó là một hệ thống giải thoát hữu hiệu hơn. Brady thường ngồi trên ghế với bà ta, uống Pepsi. Hai mẹ con nhìn Frankie bò loanh quanh trên thảm, một tay cầm chiếc xe cứu hỏa, còn tay kia cầm cái bình tập uống màu xanh, cũng đổ đầy Pepsi.

“Nó đang teo dần như chỏm băng vậy,” Deborah Ann thường nói, và Brady không phải hỏi bà ta nó ở đây là cái gì. “Và khi nó hết, chúng ta sẽ ra đường.”

Bà ta đi gặp một tay luật sư (cũng chính ở khu mua sắm ngoài trời mà nhiều năm sau Brady sẽ búng vào cổ một thằng đần đáng ghét) và trả một trăm đô cho một lần tư vấn. Bà ta đưa Brady đi cùng. Tay luật sư tên là Greensmith. Ông ta mặc một bộ vest rẻ tiền và liên tục liếc trộm ngực của Deborah Ann. “Tôi có thể cho cô biết chuyện gì đã xảy ra,” ông ta nói. “Tôi chứng kiến rồi. Miếng táo đó để lại vừa đủ khoảng trống trong khí quản thằng bé để nó vẫn thở được. Thật quá tệ là cô lại thọc tay vào cổ nó, tất cả là thế đấy.”

“Tôi chỉ cố móc nó ra thôi!” Deborah Ann phẫn nộ nói.

“Tôi biết, người mẹ tốt nào cũng sẽ làm vậy, nhưng thay vì móc ra cô lại đẩy nó vào sâu hơn, và chặn hoàn toàn khí quản của nó. Nếu mà là một nhân viên cấp cứu làm vậy thì còn kiện được. Đáng giá ít nhất vài trăm nghìn. Có khi còn là triệu rưỡi. Tôi chứng kiến rồi. Nhưng lại là cô. Và cô đã nói cho họ biết là cô đã làm điều đó. Đúng không?” Deborah Ann thừa nhận.

“Họ có thông khí quản cho nó không?”

Deborah Ann trả lời là có.

“Được rồi, thế là kiện được rồi. Họ dẫn một đường khí vào, nhưng khi làm thế, họ lại đẩy miếng táo tệ hại xuống sâu hơn nữa.” Ông ta ngồi ngả ra sau, xòe ngón tay lên cái áo sơ mi đã hơi ngả vàng, và lại nhòm đầu ti Deborah Ann lần nữa, có lẽ chỉ là để bảo đảm rằng chúng chưa tuột ra khỏi áo ngực của bà ta và bỏ chạy. “Thế là tổn thương não thôi.”

“Vậy ông sẽ nhận vụ này cho?”

“Sẵn lòng thôi, nếu bà có thể trang trải cho năm năm dai dẳng ra tòa. Bởi vì bệnh viện và các bên cung cấp bảo hiểm sẽ đấu tranh với bà từng bước một. Tôi chứng kiến rồi.”

“Bao nhiêu?”

Greensmith đưa ra một con số, và Deborah Ann rời khỏi văn phòng, dắt tay Brady. Hai mẹ con ngồi trong chiếc Honda (khi ấy còn mới) của bà ta và bà ta khóc. Khi màn đó kết thúc, bà ta bảo hắn bật đài lên nghe trong lúc bà ta chạy đi có việc. Brady biết đấy là việc gì: một chai hệ thống giải phóng hữu hiệu.

Bà ta lặp lại cuộc gặp với Greensmith nhiều lần nữa trong các năm sau đó, lần nào cũng kết thúc với tuyên bố cay đắng: “Mẹ đã trả cả trăm đô la mà mẹ không có khả năng chi trả cho một gã luật sư mặc vest mua ở Men’s Warehouse, và điều duy nhất mẹ nhận ra là mình không có khả năng chi trả cho việc đấu với những công ty bảo hiểm lớn và nhận những gì của mình.”

Cái năm sau đó phải dài bằng cả năm năm thường. Có một con quái vật hút máu ở trong nhà, và tên nó là Frankie. Thỉnh thoảng khi nó làm đổ thứ gì đó hoặc đánh thức Deborah Ann đang ngủ, bà ta lại tẩn nó. Có lần bà ta hoàn toàn mất kiểm soát và đấm vào đầu nó, đẩy nó ngã dúi xuống sàn nhà với ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác. Bà ta đỡ nó dậy và ôm nó rồi khóc và xin lỗi nhưng một người phụ nữ cũng chỉ có thể chịu đựng được đến thế là cùng.

Bà ta làm thợ thế chân ở Hair Today bất kỳ lúc nào có thể. Vào những dịp đó, bà ta lại xin nghỉ học cho Brady để hắn trông thằng em. Thỉnh thoảng Brady lại bắt quả tang Frankie đang với lấy những thứ mà nó không được phép nghịch (hoặc những thứ thuộc về Brady, như trò chơi điện tử cầm tay Atari Arcade của hắn), và những lúc ấy hắn lại đánh vào tay Frankie đến khi nó khóc toáng bên. Khi tiếng khóc bắt đầu ré lên, Brady lại tự nhủ rằng đó không phải lỗi của Frankie, nó bị tổn thương não vì cái miếng táo khốn kiếp, à không, cái miếng táo mả mẹ ấy, và thế là hắn lại bị dằn vặt vì cảm giác lẫn lộn giữa cắn rứt, tức giận và nuối tiếc. Hắn lại ôm Frankie vào lòng và dỗ dành nó rồi nói xin lỗi nó, nhưng một người đàn ông cũng chỉ có thể chịu đựng được đến thế là cùng. Và hắn là một người đàn ông, mẹ hắn bảo thế: người đàn ông trong nhà. Hắn trở nên thành thạo trong việc thay bỉm cho Frankie, nhưng khi có phân (không, đó là cứt, không phải phân mà là cứt), thỉnh thoảng hắn lại cấu chân Frankie và quát nó nằm im, quỷ tha ma bắt mày đi, nằm im nào. Ngay cả khi Frankie đang nằm im đi chăng nữa. Nó nằm đó ôm ghì cái xe cứu hỏa Sammy trong ngực và ngước nhìn lên trần nhà với đôi mắt mở to ngu xuẩn do tổn thương não.

Cái năm đó đầy những chuyện thỉnh thoảng như thế.

Thỉnh thoảng hắn nựng Frankie và hôn nó.

Thỉnh thoảng hắn lại lắc nó và nói, đây là lỗi của mày, mẹ con ta sắp phải ra sống ngoài đường và đó là lỗi của mày.

Thỉnh thoảng, khi đưa Frankie đi ngủ sau khi làm việc cả ngày ở cửa hàng làm đẹp, Deborah Ann lại thấy những vết bầm trên tay chân thằng bé. Có lần trên cổ họng, chỗ có sẹo từ lần đám nhân viên cấp cứu mổ mở khí quản cho nó.

Bà ta chẳng bao giờ hỏi han gì về chúng.

Thỉnh thoảng Brady thấy yêu Frankie. Thỉnh thoảng hắn lại ghét nó. Thường thì hắn thấy cả hai cùng lúc, và điều đó khiến hắn đau đầu.

Thỉnh thoảng (hầu hết là khi bà ta say), Deborah lại rên rẩm cho cái cơ sự đời mình. “Mẹ không được nhận hỗ trợ từ thành phố, từ bang, hoặc từ chính phủ liên bang chết tiệt, và tại sao ư? Tại vì chúng ta vẫn còn quá nhiều tiền bảo hiểm và bồi thường đó là lý do. Có ai quan tâm là tất cả đều đang đi ra và chẳng có thứ gì đi vào không hả? Không hề. Khi nào hết tiền và chúng ta sống trong khu dành cho người vô gia cư ở đại lộ Lowbriar, khi ấy mẹ mới đủ điều kiện nhận hỗ trợ, mà như thế thì sướng quá rồi còn gì.”

Thỉnh thoảng Brady lại nhìn Frankie và nghĩ, mày là thứ của nợ. Mày là thứ của nợ, Frankie, mày là thứ của nợ khốn kiếp mả mẹ chết tiệt.

Thỉnh thoảng - thường xuyên - Brady thấy căm thù cả thế gian khốn kiếp mả mẹ chết tiệt này. Nếu có một vị Chúa, như mấy ông cha cố nói trên ti vi, sao ông ta không đưa Frankie thẳng lên thiên đường, để mẹ hắn có thể quay lại làm việc toàn thời gian và họ sẽ không phi ra đường? Hoặc sống ở đại lộ Lowbriar, mẹ hắn bảo chỗ đấy chẳng có gì ngoài bọn nhọ nghiện ma túy có súng? Nếu có một vị Chúa, tại sao Ông ta lại ra để Frankie mắc nghẹn cái miếng táo mả mẹ ấy ngay từ đầu? Và rồi còn để nó tỉnh lại trong tình trạng tổn thương não, như thế khác nào là đi từ tệ đến chỗ khốn kiếp mả mẹ chết tiệt còn tệ hơn. Chẳng có Chúa nào hết. Người ta chỉ cần nhìn Frankie bò lổm ngổm trên sàn một tay cầm Sammy chết tiệt, rồi đứng lên tập tễnh lết một lúc rồi bỏ cuộc và lại bò, là biết ngay rằng ý tưởng có Chúa thật là lố bịch đến khốn nạn.

Cuối cùng thì Frankie chết. Chuyện xảy ra rất nhanh. Phần nào, nó giống như là lao xe vào đám người ở City Center. Chẳng tính toán gì trước, chỉ là thực tế lởn vởn rằng hắn phải làm điều gì đó. Người ta gần như có thể gọi đó là tai nạn cũng được. Hoặc số phận. Brady không tin vào Chúa, nhưng hắn tin vào số phận, và thỉnh thoảng người đàn ông trong nhà phải đóng vai trò cánh tay phải của số phận.

Mẹ hắn đang làm món bánh kếp cho bữa tối. Frankie đang chơi với Sammy. Cửa tầng hầm mở toang vì Deborah mới mua hai thùng giấy toilet rẻ tiền không nhãn mác ở Chapter 11 và họ để giấy dưới đó. Nhà vệ sinh hết giấy, nên bà ta bảo Brady xuống lấy. Cả hai tay hắn đều bận khi hắn quay lên, nên hắn để cánh cửa tầng hầm mở nguyên. Hắn tưởng mẹ hắn sẽ đóng nó lại, nhưng khi hắn đi xuống sau khi lắp giấy toilet vào hai nhà vệ sinh trên tầng, nó vẫn mở toang. Frankie đang trên sàn nhà đẩy Sammy chạy trên mặt sàn và tạo ra những âm thanh âm rỉn rỉn. Nó mặc chiếc quần màu đỏ phồng lên vì bỉm ba lớp. Nó đang tiến gần hơn bao giờ hết tới cánh cửa mở và cầu thang dốc, nhưng Deborah Ann vẫn không đả động gì đến việc đóng cửa lại. Bà ta cũng chẳng nhắc nhở gì Brady, lúc này đang dọn bàn ăn, là phải làm việc đó.

“Rỉn rỉn,” Frankie nói. “Rỉn rỉn.”

Nó đẩy cái xe cứu hỏa. Sammy chạy tới ngưỡng cửa tầng hầm, đâm sầm vào gờ chắn, và dừng lại ở đó.

Deborah ra khỏi bếp. Bà ta bước lại phía cửa tầng hầm. Brady tưởng bà ta sẽ cúi xuống và nhặt lại xe cứu hỏa cho Frankie, nhưng hóa ra không. Thay vào đó, bà ta đá nó. Một tiếng cạch khẽ vang khi chiếc xe lăn lông lốc xuống các bậc, một mạch xuống tận cuối cầu thang.

“Úi”, mẹ hắn nói. “Sammy rơi ùm xuống mất rùi.” Giọng bà ta lạnh tanh như không.

Brady bước lại. Chuyện này thú vị đây.

“Tại sao mẹ làm thế, hở mẹ?”

Deborah Ann chống tay vào hông, cái xẻng nấu ăn thò ra từ một bên tay. Bà ta nói, “Vì mẹ phát ốm với việc phải nghe nó làm cái âm thanh đấy rồi.” Frankie ngoạc mồm ra và bắt đầu khóc ré lên.

“Thôi đi, Frankie,” Brady nói, nhưng Frankie không chịu. Nó bò ra đầu bậc thang và nhòm xuống bóng tối.

Deborah Ann nói, vẫn bằng cái giọng lạnh tanh ấy, “Bật điện lên, Brady. Cho nó thấy Sammy.”

Brady bật điện lên và nhòm sang thằng em đang khóc lóc.

“Ái chà,” hắn nói. “Nó kia rồi. Ở đúng chân cầu thang luôn. Nhìn thấy chưa, Frankie?”

Frankie bò xa thêm một chút, vừa bò vừa lải nhải khóc. Nó nhìn xuống. Brady ngước nhìn mẹ. Deborah Ann Hartsfield gật đầu một cái rất khẽ, gần như không thể nhận thấy. Brady không hề nghĩ ngợi. Hắn đạp luôn vào cái đít bọc bỉm ba lớp của Frankie và thằng bé lăn xuống bằng một loạt những cú lộn cắm đầu lông lốc khiến Brady nghĩ đến gã Blues béo ị nhào lộn dọc lối đi trong nhà thờ. Ở cú lộn đầu tiên Frankie vẫn eo éo khóc, nhưng đến lần thứ hai, đầu nó tiếp xúc với một cạnh cầu thang và tiếng eo éo tắt lịm ngay lập tức, như thể Frankie là một chiếc radio và có người vừa tắt nó đi vậy. Chuyện thật kinh khủng, nhưng cũng có khía cạnh buồn cười. Nó lộn thêm vòng nữa, hai chân giơ thõng sang hai bên thành hình chữ Y. Rồi nó nện thẳng đầu vào sàn tầng hầm.

“Ôi lạy Chúa tôi, Frankie ngã rồi!” Deborah Ann hét lên. Bà ta buông rơi cái bàn xẻng và chạy xuống cầu thang. Brady xuống theo bà ta.

Cổ của Frankie đã gãy, ngay cả Brady cũng có thể nhận ra điều đó, vì nó bị vặn ngược ra sau, nhưng nó vẫn sống. Nó đang khụt khịt hít vào. Máu mũi nó trào ra. Có cả máu trào ra từ bên thái dương. Hai mắt nó đảo qua đảo lại, nhưng chỉ vậy thôi. Tội nghiệp Frankie. Brady òa khóc. Mẹ hắn cũng khóc.

“Chúng ta phải làm gì đây?” Brady hỏi. “Chúng ta phải làm gì đây, mẹ?”

“Lên nhà lấy cho mẹ một cái gối ở ghế sofa xuống đây.”

Hắn làm theo lời bà ta. Khi hắn quay xuống, chiếc xe cứu hỏa Sammy đang nằm trên ngực Frankie. “Mẹ cố làm cho nó ôm cái xe, nhưng nó không ôm được,” Deborah Ann nói.

“Vâng,” Brady nói. “Có lẽ nó bị liệt rồi. Khổ thân Frankie.”

Frankie nhìn lên, đầu tiên là nhìn mẹ nó rồi đến anh trai, “Brady,” nó nói.

“Sẽ không sao đâu, Frankie,” Brady nói, và chìa cái gối ra.

Deborah Ann cầm lấy nó và để lên mặt Frankie. Không mất bao lâu. Sau đó bà ta lại bảo Brady lên nhà cất cái gối vào chỗ cũ và lấy một cái khăn ướt. “Lên trên đấy thì tắt bếp đi,” bà ta nói. “Bánh kếp cháy rồi. Mẹ ngửi thấy đấy.”

Bà ta rửa mặt Frankie để lau sạch dấu máu. Brady thấy hành động đó thật ngọt ngào và đầy tình mẫu tử. Mấy năm sau hắn nhận ra rằng bà ta còn bảo đảm rằng không có vết chỉ hay sợi nào của chiếc gối sót lại trên mặt Frankie.

Khi Frankie đã sạch sẽ (mặc dù vẫn còn máu trong tóc), Brady và mẹ hắn ngồi trên bậc tầng hầm, nhìn nó. Deborah Ann quàng tay quanh vai Brady. “Mẹ phải gọi cho 911,” bà ta nói.

“Vâng.”

“Nó đẩy Sammy mạnh quá và Sammy rơi xuống cầu thang. Sau đó nó cố đuổi theo cái xe và mất thăng bằng. Mẹ đang làm bánh kếp còn con thì đang cho giấy toilet vào nhà vệ sinh trên tầng. Con không thấy gì. Khi con xuống dưới tầng hầm, em con đã chết rồi.”

“Vâng.”

“Nói lại cho mẹ nghe nào.”

Brady làm theo. Hắn là một học sinh toàn điểm A tại trường, và giỏi ghi nhớ nhiều thứ.

“Bất kể ai có hỏi con thế nào đi nữa, không bao giờ được nói gì hơn thế. Đừng thêm thắt gì hết, và đừng thay đổi gì.”

“Vâng, nhưng con có thể nói là mẹ đã khóc không ạ?”

Bà ta mỉm cười. Bà ta hôn lên trán và má hắn. Rồi bà ta hôn hẳn vào môi hắn. “Ừ, cục cưng, con nói thế cũng được.”

“Bây giờ chúng ta sẽ không sao chứ?”

“Ừ.” Không có chút ngờ vực nào trong giọng bà ta. “Mẹ con mình sẽ ổn.”

Bà ta nói đúng. Chỉ có vài câu hỏi về vụ tai nạn và không có câu nào khó. Họ có một đám tang. Hay ra phết. Frankie mặc vest nằm trong một chiếc quan tài cỡ Frankie. Trông nó chẳng có vẻ gì là tổn thương não cả, chỉ như đang ngủ say. Trước khi người ta đóng quan tài, Brady hôn lên má em trai hắn và đặt xe cứu hỏa Sammy vào bên cạnh nó. Vừa đủ chỗ.

Đêm ấy lần đầu tiên Brady bị một cơn đau đầu tồi tệ thực sự. Hắn bắt đầu nghĩ Frankie đang nằm dưới gầm giường, và điều đó khiến cơn đau đầu càng tệ hại hơn. Hắn vào phòng mẹ và trèo vào giường nằm cạnh bà ta. Hắn không nói với bà ta rằng hắn sợ Frankie đang ở dưới gầm giường mình, chỉ là đầu hắn đau đến nỗi tưởng như sắp nổ tung. Bà ta ôm rồi hôn hắn còn hắn thì quặp sát vào bà ta chặt-chặt-chặt. Quặp sát thế này cảm giác thật dễ chịu. Nó khiến cơn đau đầu dịu bớt. Hai mẹ con cùng ngủ thiếp đi và hôm sau chỉ còn có hai mẹ con và cuộc sống dễ chịu hơn. Deborah Ann quay trở lại công việc cũ, nhưng chẳng còn gã bạn trai nào nữa. Bà ta nói bây giờ Brady là người bạn trai duy nhất mà bà ta muốn. Họ không bao giờ nói chuyện về vụ tai nạn của Frankie, nhưng thỉnh thoảng Brady lại mơ về nó. Hắn không biết mẹ hắn có mơ thế không nữa, nhưng bà ta uống rất nhiều vodka, nhiều đến nỗi cuối cùng bà ta lại mất việc. Tuy nhiên chuyện đó cũng không sao vì đến lúc đó hắn đã đủ lớn để đi làm. Hắn cũng chẳng hề nuối tiếc việc không học đại học.

Đại học dành cho những người không biết rằng mình thông minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK