Trong căn hộ từng thuộc về Elizabeth Wharton, Janey đá tung đôi guốc cao gót ra khỏi chân và thả người xuống ghế sofa. “Ơn Chúa là cũng xong. Nó phải dài đến cả nghìn năm ấy nhỉ, hay là hai?”
“Hai,” Hodges nói. “Trông em như một người phụ nữ đang cần chớp mắt đấy.”
“Em đã ngủ đến tám giờ sáng mà,” cô phản đối, nhưng Hodges thấy nó có vẻ yếu ớt.
“Đó có lẽ vẫn là ý hay.”
“Cân nhắc đến thực tế là tối nay em sẽ ăn cùng họ hàng ở Sugar Heights, anh khuyên vậy cũng có lý đấy, thưa ngài thám tử. Nhưng tiện nói luôn là anh được thoát vụ ăn tối. Em nghĩ họ muốn nói về bộ phim ca nhạc yêu thích của tất cả mọi người, Mớ tiền triệu của Janey.”
“Anh chẳng ngạc nhiên đâu.”
“Em sẽ chia đều tài sản Ollie để lại với họ. Ngắt ngay khúc giữa luôn.”
Hodges dợm bật cười. Ông ngừng lại khi nhận ra cô hoàn toàn nghiêm túc.
Janey nhíu mày. “Anh thấy có vấn đề gì à? Lẽ nào ba triệu rưỡi bèo bọt không đủ cho em sống đến già hay sao?”
“Anh nghĩ là đủ, nhưng… đó là của em cơ mà. Ollie di chúc lại cho em.”
“Vâng, và di chúc đó hoàn toàn hợp pháp, luật sư Schron cam đoan với em về điều đó, nhưng như thế vẫn không có nghĩa là Ollie ở trong trạng thái tỉnh táo sáng suốt khi chị ấy lập di chúc. Anh biết rồi đấy. Anh đã gặp chị ấy, nói chuyện với chị ấy còn gì.” Cô đang xoa bóp hai bàn chân qua lần tất. “Hơn nữa, nếu em chia cho họ một nửa, kiểu gì em cũng được xem họ xâu xé nhau. Hãy nghĩ đến giá trị giải trí chứ.”
“Em chắc là không muốn anh đi cùng em tối nay chứ?”
“Tối nay thì không nhưng mai thì chắc chắn. Em không thể làm việc đó một mình được.”
“Anh sẽ đón em lúc chín giờ mười lăm. Ấy là trừ phi em muốn nghỉ một đêm nữa ở chỗ anh.”
“Nghe hấp dẫn đấy, nhưng thôi. Tối nay hoàn toàn dành riêng cho cuộc vui gia đình. Còn một điều này trước khi anh ra về. Rất quan trọng.” Cô lục lọi trong ví và lấy ra một cây bút cùng với sổ ghi chép. Cô viết, rồi xé rời một trang và chìa nó cho ông. Hodges thấy hai dãy số.
Janey nói, “Dãy số thứ nhất mở cổng ngôi nhà ở Sugar Hill. Dãy số thứ hai tắt hệ thống chống trộm. Sáng thứ Năm, khi anh và bạn anh Jerome đang làm việc trên máy tính của Olivia, em sẽ đưa dì Charlotte, Holly và cậu Henry ra sân bay. Nếu hung thủ đã can thiệp vào máy tính của chị ấy theo như cách mà anh nghĩ… và chương trình vẫn còn ở đó… em không nghĩ là mình chịu đựng được.” Cô nhìn ông đầy vẻ khẩn nài. “Anh có hiểu điều đó không? Hãy nói là anh hiểu đi.”
“Anh hiểu rồi,” Hodges nói. Ông quỳ xuống bên cạnh cô như một người đàn ông sắp cầu hôn trong tiểu thuyết lãng mạn mà vợ cũ của ông vẫn thích. Phần áo trong ông cảm thấy thật vô lý. Còn chủ yếu là không. “Janey,” ông nói.
Cô nhìn ông, cố mỉm cười, nhưng không thành công cho lắm.
“Anh xin lỗi. Về tất cả mọi chuyện. Rất, rất xin lỗi.” Ông không chỉ đang nghĩ đến cô, hoặc người chị quá cố của cô, người vừa bị phiền nhiễu vừa gây phiền nhiễu cho người khác. Ông nghĩ đến những người thiệt mạng ở City Center, đặc biệt là người phụ nữ và đứa con cô ta.
Khi ông được thăng chức thanh tra, người hướng dẫn của ông tên là Frank Sledge. Khi đó Hodges đã coi ông ta là một ông già, nhưng hồi ấy Sledge còn trẻ hơn Hodges bây giờ mười lăm tuổi. Đừng có bao giờ để tôi nghe thấy cậu gọi họ là nạn nhân, Sledge đã bảo ông. Cái đó chỉ dành cho lũ khốn kiếp và bã đậu. Hãy nhớ tên của họ. Hãy gọi họ bằng tên.
Mẹ con nhà Cray, ông nghĩ. Họ là mẹ con nhà Cray. Janice và Patricia.
Janey ôm ông. Hơi thở của cô cù nhẹ tai ông khi cô nói, làm ông sởn gai ốc và hơi rạo rực. “Khi chuyện này xong xuôi, em sẽ quay về California. Em không thể ở lại đây. Em thích anh vô cùng, Bill ạ, và nếu ở lại đây thì có lẽ em sẽ yêu anh mất, nhưng em sẽ không làm điều đó đâu. Em cần có một sự khởi đầu mới.”
“Anh biết.” Hodges đẩy Janey ra và nắm lấy vai cô để có thể nhìn thẳng vào mặt cô. Khuôn mặt thật xinh đẹp, nhưng hôm nay nhìn cô mới đúng tuổi của mình. “Không sao mà.”
Cô lại thọc tay vào ví, lần này là để lấy khăn giấy Kleenex. Sau khi lau khô mắt, cô nói, “Hôm nay anh đã có một cuộc chinh phục.”
“Cuộc…?” Rồi ông chợt hiểu. “Holl?”
“Cô ấy nghĩ anh thật tuyệt vời. Cô ấy bảo em thế.”
“Cô ấy làm anh nghĩ đến Olivia. Nói chuyện với cô ấy có cảm giác như một cơ hội thứ hai.”
“Để làm điều đúng đắn?”
“Ừ.”
Janey nhăn mũi trêu ông và cười. “Ừ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK