Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Brady đến Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung Tây lúc gần sáu giờ tối.

Mặc dù theo lịch thì phải hơn một tiếng nữa buổi biểu diễn mới bắt đầu, bãi đỗ xe rộng mênh mông đã kín ba phần tư. Những hàng dài đã hình thành bên ngoài các cánh cửa dẫn vào sảnh chính, và mỗi lúc chúng lại càng dài thêm. Lũ con gái đang gào rú đến hết công suất. Có lẽ điều đó nghĩa là chúng đang sung sướng, nhưng với Brady thì nghe giọng chúng giống như lũ ma trong một tòa dinh thự hoang phá. Không thể nào nhìn vào đám đông mỗi lúc một lớn thêm mà không nhớ đến buổi sáng tháng Tư tại City Center ấy. Brady nghĩ, Mình mà có một chiếc Humvee thay vì cái đồ xe Nhật bãi rác này, mình có thể tông thẳng vào chúng với tốc độ bốn mươi dặm một giờ, giết đến năm mươi mạng hoặc hơn, rồi ấn nút và cho nổ tung bọn còn lại vào tầng bình lưu.

Nhưng hắn không có chiếc Humvee nào, và thoạt đầu hắn thậm chí còn không chắc phải làm gì tiếp theo - hắn không thể để bị nhìn thấy trong lúc thực hiện những khâu chuẩn bị cuối cùng. Và rồi, ở phía cuối bãi đỗ xe, hắn thấy một cái rơ móc thùng. Cái xe kéo đã đi khỏi và cái thùng thì được kê trên kích nâng. Ở bên cạnh là một chiếc vòng đu quay và tấm biển ghi NHÓM HẬU CẦN Round Here. Đó là một trong những chiếc xe tải mà hắn đã thấy khu vực dỡ hàng trong quá trình vào và lái vòng ra phía sau để chất đồ lên, nhưng lúc này có vẻ như nó bị bỏ không.

Hắn đỗ xe vào mặt trong của cái thùng xe, vốn dài ít nhất cũng hơn mười lăm mét và che chắn hoàn toàn chiếc Subaru khỏi bãi đỗ xe đông đúc. Hắn lấy cặp kính giả trong hộc đựng đồ ra và mang chúng vào. Hắn ra khỏi xe và đi nhanh một vòng xung quanh để chắc chắn rằng cái thùng xe đúng bị bỏ không như vẻ ngoài. Khi đã hài lòng về điểm đó, hắn trở lại chiếc Subaru và lôi cái xe lăn từ phía sau ra. Không dễ dàng tí nào. Dùng chiếc Honda thì đã đỡ hơn, nhưng hắn không tin tưởng cái động cơ không được bảo dưỡng của nó. Hắn đặt tấm đệm CHỖ ĐẬU MÔNG lên mặt ghế xe lăn, và nối sợi dây điện thò ra từ giữa chữ A trong từ ĐẬU với những sợi dây lòng thòng ở các túi bên chứa thêm các thỏi thuốc nổ dẻo. Một sợi dây khác, nối với một thỏi thuốc nổ ở túi sau, lủng lẳng vươn ra từ cái lỗ hắn đã khoét ở sau ghế.

Mồ hôi đầm đìa, Brandy bắt đầu phần chụm nối cuối cùng, hắn tết những lõi đồng và bọc các điểm nối trần bằng những đoạn băng dính được cắt sẵn mà hắn dính ở mặt trước của chiếc áo phông Round Here thùng thình hắn mua sáng hôm ấy ở cửa hàng thuốc. Chiếc áo in hình đúng cái logo vòng đu quay giống như trên xe tải. Bên trên đó là dòng chữ KISSES ON THE MIDWAY. Bên dưới đề I LUV CAM, BOYD, STEVE, AND PETE!

Sau mười phút hì hục (chốc chốc lại phải tạm ngừng để ngó nghiêng quanh mép thùng xe cho chắc chắn là hắn vẫn chỉ có một mình ở mạn này của bãi đỗ), một tấm mạng nhện dệt bằng những sợi dây điện nối với nhau nằm trên mặt ghế xe lăn. Không thể nối luôn cả với cái túi đựng nước tiểu Urinesta gian ngắn, nhưng không sao cả; Brady không hề nghi ngờ việc những thỏi thuốc nổ khác sẽ mồi cho nó nổ luôn.

Chỉ có điều, dù ra sao thì ra, hắn cũng sẽ chẳng thể biết chắc được.

Hắn trở lại chiếc Subaru một lần nữa và lấy ra bức ảnh mà Hodges đã nhìn thấy, được in Phóng cỡ 20 x 25 và lồng khung kính: Frankie đang ôm xe cứu hỏa Sammy và chúm chím cái nụ cười ngơ ngẩn không nội dung của nó. Brady hôn mặt kính và nói, “Anh yêu em, Frankie. Em có yêu anh không?” Hắn vờ như là Frankie trả lời có.

“Em có muốn giúp anh không?”

Hắn vờ như là Frankie trả lời có.

Brady quay lại chỗ cái xe lăn và ngồi xuống tấm đệm CHỖ ĐẬU MÔNG. Lúc này sợi dây điện duy nhất lộ ra là dây tổng, đang lủng lẳng qua phía trước mặt ghế của chiếc xe lăn giữa hai cái đùi giạng ra của hắn. Hắn nối nó với Thiết bị Hai và hít một hơi thật sâu trước khi bật công tắc nguồn. Nếu dòng điện từ những cục pin AA mà bị hở ra… dù chỉ một tí ti thôi…

Nhưng không. Đèn vàng báo sẵn sàng bật sáng, và tất cả chỉ có thế. Đâu đó, không xa xôi gì nhưng ở một thế giới khác, lũ con gái đang gào rú sung sướng. Chỉ lát nữa thôi là nhiều đứa sẽ tan xác; số nhiều hơn thế sẽ mất chân mất tay và gào rú thật sự cho xem. À ừ, thì ít nhất chúng cũng nghe được tí nhạc nhoẹt của ban nhạc chúng yêu thích trước vụ nổ lớn.

Hoặc có thể là không. Hắn ý thức rõ vụ này được lên kế hoạch sơ sài và tạm bợ như thế nào; gã viết kịch bản ngu ngốc bất tài nhất Hollywood cũng còn làm tốt hơn. Brady nhớ tấm biển ở hành lang dẫn vào khán phòng: CẤM MANG TÚI, HỘP VÀ BA LÔ. Hắn không có thứ gì như vậy, nhưng tất cả những gì cần thiết để phá hỏng chuyện này chỉ là một gã bảo vệ tinh mắt nào đó nhìn thấy đầu dây điện duy nhất lộ 25

◄○►
Brady đến Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung Tây lúc gần sáu giờ tối.

Mặc dù theo lịch thì phải hơn một tiếng nữa buổi biểu diễn mới bắt đầu, bãi đỗ xe rộng mênh mông đã kín ba phần tư. Những hàng dài đã hình thành bên ngoài các cánh cửa dẫn vào sảnh chính, và mỗi lúc chúng lại càng dài thêm. Lũ con gái đang gào rú đến hết công suất. Có lẽ điều đó nghĩa là chúng đang sung sướng, nhưng với Brady thì nghe giọng chúng giống như lũ ma trong một tòa dinh thự hoang phá. Không thể nào nhìn vào đám đông mỗi lúc một lớn thêm mà không nhớ đến buổi sáng tháng Tư tại City Center ấy. Brady nghĩ, Mình mà có một chiếc Humvee thay vì cái đồ xe Nhật bãi rác này, mình có thể tông thẳng vào chúng với tốc độ bốn mươi dặm một giờ, giết đến năm mươi mạng hoặc hơn, rồi ấn nút và cho nổ tung bọn còn lại vào tầng bình lưu.

Nhưng hắn không có chiếc Humvee nào, và thoạt đầu hắn thậm chí còn không chắc phải làm gì tiếp theo - hắn không thể để bị nhìn thấy trong lúc thực hiện những khâu chuẩn bị cuối cùng. Và rồi, ở phía cuối bãi đỗ xe, hắn thấy một cái rơ móc thùng. Cái xe kéo đã đi khỏi và cái thùng thì được kê trên kích nâng. Ở bên cạnh là một chiếc vòng đu quay và tấm biển ghi NHÓM HẬU CẦN Round Here. Đó là một trong những chiếc xe tải mà hắn đã thấy khu vực dỡ hàng trong quá trình vào và lái vòng ra phía sau để chất đồ lên, nhưng lúc này có vẻ như nó bị bỏ không.

Hắn đỗ xe vào mặt trong của cái thùng xe, vốn dài ít nhất cũng hơn mười lăm mét và che chắn hoàn toàn chiếc Subaru khỏi bãi đỗ xe đông đúc. Hắn lấy cặp kính giả trong hộc đựng đồ ra và mang chúng vào. Hắn ra khỏi xe và đi nhanh một vòng xung quanh để chắc chắn rằng cái thùng xe đúng bị bỏ không như vẻ ngoài. Khi đã hài lòng về điểm đó, hắn trở lại chiếc Subaru và lôi cái xe lăn từ phía sau ra. Không dễ dàng tí nào. Dùng chiếc Honda thì đã đỡ hơn, nhưng hắn không tin tưởng cái động cơ không được bảo dưỡng của nó. Hắn đặt tấm đệm CHỖ ĐẬU MÔNG lên mặt ghế xe lăn, và nối sợi dây điện thò ra từ giữa chữ A trong từ ĐẬU với những sợi dây lòng thòng ở các túi bên chứa thêm các thỏi thuốc nổ dẻo. Một sợi dây khác, nối với một thỏi thuốc nổ ở túi sau, lủng lẳng vươn ra từ cái lỗ hắn đã khoét ở sau ghế.

Mồ hôi đầm đìa, Brandy bắt đầu phần chụm nối cuối cùng, hắn tết những lõi đồng và bọc các điểm nối trần bằng những đoạn băng dính được cắt sẵn mà hắn dính ở mặt trước của chiếc áo phông Round Here thùng thình hắn mua sáng hôm ấy ở cửa hàng thuốc. Chiếc áo in hình đúng cái logo vòng đu quay giống như trên xe tải. Bên trên đó là dòng chữ KISSES ON THE MIDWAY. Bên dưới đề I LUV CAM, BOYD, STEVE, AND PETE!

Sau mười phút hì hục (chốc chốc lại phải tạm ngừng để ngó nghiêng quanh mép thùng xe cho chắc chắn là hắn vẫn chỉ có một mình ở mạn này của bãi đỗ), một tấm mạng nhện dệt bằng những sợi dây điện nối với nhau nằm trên mặt ghế xe lăn. Không thể nối luôn cả với cái túi đựng nước tiểu Urinesta gian ngắn, nhưng không sao cả; Brady không hề nghi ngờ việc những thỏi thuốc nổ khác sẽ mồi cho nó nổ luôn.

Chỉ có điều, dù ra sao thì ra, hắn cũng sẽ chẳng thể biết chắc được.

Hắn trở lại chiếc Subaru một lần nữa và lấy ra bức ảnh mà Hodges đã nhìn thấy, được in Phóng cỡ 20 x 25 và lồng khung kính: Frankie đang ôm xe cứu hỏa Sammy và chúm chím cái nụ cười ngơ ngẩn không nội dung của nó. Brady hôn mặt kính và nói, “Anh yêu em, Frankie. Em có yêu anh không?” Hắn vờ như là Frankie trả lời có.

“Em có muốn giúp anh không?”

Hắn vờ như là Frankie trả lời có.

Brady quay lại chỗ cái xe lăn và ngồi xuống tấm đệm CHỖ ĐẬU MÔNG. Lúc này sợi dây điện duy nhất lộ ra là dây tổng, đang lủng lẳng qua phía trước mặt ghế của chiếc xe lăn giữa hai cái đùi giạng ra của hắn. Hắn nối nó với Thiết bị Hai và hít một hơi thật sâu trước khi bật công tắc nguồn. Nếu dòng điện từ những cục pin AA mà bị hở ra… dù chỉ một tí ti thôi…

Nhưng không. Đèn vàng báo sẵn sàng bật sáng, và tất cả chỉ có thế. Đâu đó, không xa xôi gì nhưng ở một thế giới khác, lũ con gái đang gào rú sung sướng. Chỉ lát nữa thôi là nhiều đứa sẽ tan xác; số nhiều hơn thế sẽ mất chân mất tay và gào rú thật sự cho xem. À ừ, thì ít nhất chúng cũng nghe được tí nhạc nhoẹt của ban nhạc chúng yêu thích trước vụ nổ lớn.

Hoặc có thể là không. Hắn ý thức rõ vụ này được lên kế hoạch sơ sài và tạm bợ như thế nào; gã viết kịch bản ngu ngốc bất tài nhất Hollywood cũng còn làm tốt hơn. Brady nhớ tấm biển ở hành lang dẫn vào khán phòng: CẤM MANG TÚI, HỘP VÀ BA LÔ. Hắn không có thứ gì như vậy, nhưng tất cả những gì cần thiết để phá hỏng chuyện này chỉ là một gã bảo vệ tinh mắt nào đó nhìn thấy đầu dây điện duy nhất lộ ra. Ngay cả nếu điều đó không xảy ra, thì một cái liếc nhanh qua những ngăn túi đựng đồ của chiếc xe lăn cũng làm lộ ra sự thật rằng nó là một quả bom di động. Brady đã nhét một lá cờ đuôi nheo của nhóm Round Here vào một ngăn túi, nhưng ngoài cái đó ra thì không có nỗ lực che chắn nào khác.

Điều đó không khiến hắn chùn tay. Hắn không biết thế nghĩa là hắn tự tin hay phó mặc cho định mệnh, và cũng không nghĩ điều đó là quan trọng. Xét cho cùng thì về cơ bản, tự tin hay phó mặc cho định mệnh chẳng phải cũng là một hay sao? Hắn đã trốn thoát sau khi lao xe vào đám người ở City Center, và hầu như cũng chẳng có kế hoạch nào cho hành động đó - chỉ là một cái mặt nạ, một túi tóc lưới và chút thuốc tẩy xóa dấu vết ADN. Trong thâm tâm, hắn đã không hề kỳ vọng là sẽ thoát, và trong trường hợp này thì kỳ vọng của hắn là con số không.

Trong một thế giới bất-cần-đời, hắn sắp sửa trở thành kẻ bất-cần-đời tột đỉnh.

Hắn nhét Thiết bị Hai vào bên dưới chiếc áo phông ngoại cỡ. Nhìn hơi cộm lên một chút, và hắn có thể thấy vệt đèn vàng báo sẵn sàng le lói qua làn vải cotton mỏng, nhưng cả chỗ phồng lên và ánh đèn le lói biến mất khi hắn đặt khung ảnh của Frankie lên lòng mình. Hắn về cơ bản đã sẵn sàng lên đường. Cặp kính giả của hắn tuột xuống sống mũi nhớp nháp mồ hôi. Brady đẩy chúng lên. Hơi rướn cổ lên một chút, hắn có thể nhìn thấy chính mình trong gương chiếu hậu bên phía lái phụ của chiếc Subaru. Đầu hói và đeo kính, trông hắn hoàn toàn khác với con người trước đây. Đơn cử như việc nhìn hắn thật bệnh hoạn tái nhợt và đầm đìa mồ hôi với những quầng tối bên dưới mắt.

Brady lùa bàn tay qua đỉnh đầu, cảm nhận lớp da nhẵn thín nơi không cọng tóc nào còn có cơ hội mọc ra. Rồi hắn lùi chiếc xe lăn ra khỏi chỗ đỗ xe và bắt đầu từ từ đẩy mình băng qua khoảng mở rộng của bãi đỗ để đi về phía đám đông đang lớn dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK