Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ông thay quần áo xong, cô bước dọc hành lang cùng với ông và thưởng cho ông một nụ hôn lưu luyến ở thang máy.

“Anh vẫn không thể nào tin nổi là đã có đêm qua,” ông nói.

“Ôi, có mà. Và nếu anh làm ăn đâu ra đấy, có thể sẽ còn nữa.” Cô săm soi khuôn mặt ông với đôi mắt màu xanh ấy. “Nhưng không hứa hẹn hay cam kết lâu dài gì, được chứ? Cứ để nó tự nhiên thôi. Ngày nào biết ngày đó.”

“Ở tuổi mình bây giờ, anh để tất cả mọi chuyện theo cách đó,” Cửa thang máy mở ra. Ông bước vào.

“Giữ liên lạc nhé, chàng cao bồi.”

“Anh sẽ làm thế.” Cửa thang máy bắt đầu đóng vào. Ông lấy tay chặn chúng lại. “Và nhớ phải BOLO đấy, cô nàng cao bồi.”

Cô trịnh trọng gật đầu, nhưng ông vẫn nhận ra nét đùa cợt lấp lánh trong mắt cô. “Janey sẽ BOLO đến trẹo mông cho mà xem.”

“Nhớ cầm điện thoại di động bên mình, và có lẽ khôn ngoan nhất là cài số khẩn cấp 911 trên danh sách quay số nhanh.”

Ông bỏ tay xuống. Cô trao cho ông một nụ hôn gió. Cánh cửa đóng sập vào trước khi ông kịp hôn đáp lại.

Chiếc Toyota vẫn ở nơi ông bỏ nó lại, nhưng chắc hẳn đã hết hạn gửi xe tính giờ trước khi đến lúc được đỗ xe miễn phí, vì có một chiếc vé phạt cài lại bên dưới cần gạt kính. Ông mở hộc đựng đồ, nhét tờ vé phạt vào trong, và lấy điện thoại ra.

Ông giỏi đưa ra cho Janey lời khuyên mà bản thân ông không làm được - từ hồi rửa tay gác kiếm, lần nào ông cũng quên béng chiếc Nokia chết tiệt, vốn cũng đã cổ lỗ sĩ lắm rồi. Với lại, dạo này hầu như cũng chẳng có ma nào gọi cho ông, nhưng sáng nay ông có ba tin nhắn, tất cả là của Jerome. Tin nhắn số hai và số ba - một tin lúc chín giờ bốn mươi đêm qua, tin kia lúc mười giờ bốn lăm - đều là những lời gặng hỏi sốt ruột xem ông đang ở đâu và tại sao ông không gọi điện. Đó là giọng điệu bình thường của Jerome. Tin nhắn đầu tiên, gửi đến lúc sáu rưỡi tối hôm qua, bắt đầu bằng cái giọng hưng phấn của Tyrone Feelgood Delight.

“Ngày Hodges, ngày đang ở đâu. Cháo cần lói chuyện với ngày ngay!”, Rồi cậu ta lại trở lại làm Jerome. “Cháu nghĩ là cháu biết hắn đã làm thế nào rồi. Hắn đã đánh cắp chiếc xe bằng cách nào. Gọi cho cháu nhé.”

Hodges nhìn đồng hồ và quyết định rằng có lẽ Jerome vẫn chưa dậy, sáng thứ Bảy thì dậy sao được. Ông quyết định lái xe tới đó tiện đường ghé qua nhà mình lấy cuốn sổ ghi chép. Ông bật radio lên, đúng lúc Bob Seger đang hát bài “Old Tim Rock and Roll,” và ông ổng hát theo: lấy đống đĩa cũ ấy ra khỏi giá nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK