Khi họ quay lại, đầu Holly đang gục xuống bàn và giấu trong hai cánh tay.
Những món đồ bị dỡ tung ra khỏi ví của Deborah Hartsfield tạo thành một vành đai tiểu hành tinh xung quanh cô. Chiếc laptop vẫn đang mở và vẫn hiện nguyên cái màn hình nhập mật khẩu ngoan cố. Theo như cái đồng hồ trên tường, bây giờ là năm giờ kém hai mươi.
Hodges sợ là cô sẽ phản đối kế hoạch của ông về việc đưa cô về nhà, nhưng Holly chỉ ngồi thẳng lên, mở bao thuốc lá mới, và chậm rãi rút ra một điếu. Cô không khóc, nhưng nhìn cô có vẻ mệt mỏi và ỉu xìu.
“Cô đã cố hết sức mà,” Jerome nói.
“Cô luôn cố hết sức, Jerome. Và như thế chưa bao giờ là đủ cả.”
Hodges cầm cái ví màu đỏ lê và bắt đầu cất trả thẻ tín dụng vào các khe nhét. Có lẽ chúng không theo đúng thứ tự mà bà Hartsfield đã để lúc đầu, nhưng ai mà để ý chứ? Bà ta thì không rồi.
Có những tấm ảnh trong một chuỗi ruột mèo trong suốt, và ông hờ hững lướt qua chúng. Đây là bà Hartsfield đứng tay trong tay với một gã vai rộng, lực lưỡng, mặc quần áo công nhân màu xanh - chắc là ông Hartsfield vắng mặt. Đây là bà Hartsfield đứng với một phụ nữ đang cười nói ở nơi nhìn như một salon thẩm mỹ. Đây là một thằng bé mũm mĩm đang ôm chiếc xe cứu hỏa - Brady lúc ba hoặc bốn tuổi, có lẽ thế. Còn một tấm nữa, một bản sao cỡ nhét ví của tấm ảnh trong phòng làm việc nhỏ của bà Hartsfield: Brady và mẹ hắn đứng áp má vào nhau.
Jerome gõ gõ vào nó và nói, “Bác biết bức ảnh này làm cháu hơi liên tưởng đến chuyện gì không? Demi Moore và gã hình như tên là Ashton Kutcher thì phải.”
“Demi Moore tóc đen cơ mà,” Holly thản nhiên nói. “Trừ trong phim G.I. Jane, trong phim ấy cô ấy hầu như chẳng có tí tóc nào, vì cô ấy đang huấn luyện để trở thành lính đặc nhiệm SEAL. Tôi xem phim ấy ba lần rồi, một lần ở rạp, một lần trên băng video, và một lần trên iTunes. Phim hay lắm. Bà Hartsfield tóc vàng.” Cô ngẫm nghĩ, rồi nói thêm, “Từng có.”
Hodges lấy tấm ảnh ra khỏi vỏ để nhìn cho rõ hơn, rồi lật nó lại. Mặt sau có dòng chữ Mẹ và cục cưng, Bãi biển Sand Point, tháng 8 năm 2007 được viết nắn nót. Ông gãi gãi bức ảnh vào cạnh bàn tay một hai lần, đã định nhét nó trở vào, rồi lại đẩy nó qua cho Holly, úp mặt bức ảnh xuống.
“Thử cái đó đi.”
Cô cau mày nhìn ông. “Thử cái gì?”
“Cục cưng.”
Holly nhập nó vào, nhấn ENTER… và bật lên một tiếng reo sung sướng chẳng hề giống Holly mọi khi chút nào. Vì họ đã mở được. Chính xác luôn. Không có gì đáng chú ý trên màn hình chính - một danh bạ, một folder có tên là NHỮNG CÔNG THỨC ƯA THÍCH và một folder khác có tên EMAIL LƯU; một folder các hóa đơn trên mạng (có vẻ như bà ta đã thanh toán hầu hết các hóa đơn của mình theo cách đó); và một album ảnh (hầu hết là ảnh Brady nhiều lứa tuổi). Có rất nhiều chương trình truyền hình trong iTunes của bà ta, nhưng chỉ có đúng một abum nhạc: Alvin and the Chipmunks Celebrate Christmas.
“Lạy Chúa,” Jerome nói. “Cháu không muốn nói là bà ấy đáng chết, nhưng…”
Holly ném cho cậu một cái nhìn nghiêm khắc. “Không hài hước đâu, Jerome.
Đừng có động chạm đến điều đó.”
Cậu giơ hai tay lên. “Xin lỗi, xin lỗi.”
Hodges rà nhanh qua những bức mail lưu và không thấy gì đáng quan tâm. Có vẻ như hầu hết là từ những người bạn cũ thời trung học của bà Hartsfield, họ gọi bà ta là Debs.
“Ở đây chẳng có gì về Brady cả,” ông nói, “và liếc nhìn đồng hồ. Chúng ta nên đi thôi.”
“Không nhanh thế chứ,” Holly nói, và mở thanh tìm kiếm. Cô gõ BRADY. Có một số kết quả (phần nhiều trong file công thức, một số được lưu trong mục Món ưa thích của Brady), nhưng không có gì đáng quan tâm.
“Thử CỤC CƯNG xem,” Jerome gợi ý.
Cô làm theo và thấy một kết quả - một tài liệu được chôn sâu trong ổ cứng. Holly nhấp vào nó. Đây là cỡ quần áo của Brady, còn có cả một danh sách tất cả những món quà Giáng sinh và sinh nhật mà bà ta đã mua cho hắn trong mười năm qua, hẳn là để bà ta không mua trùng lại. Bà ta ghi lại cả số An sinh Xã hội của hắn. Có một scan giấy đăng ký xe, thẻ bảo hiểm xe, và giấy khai sinh của hắn nữa. Bà ta đã liệt kê những đồng nghiệp của hắn cả Discount Electronix và nhà máy kem Loeb’s. Bên cạnh cái tên Shirley Orton là một dòng chú thích mà chắc hẳn Brady sẽ cười như 24
◄○►
Khi họ quay lại, đầu Holly đang gục xuống bàn và giấu trong hai cánh tay.
Những món đồ bị dỡ tung ra khỏi ví của Deborah Hartsfield tạo thành một vành đai tiểu hành tinh xung quanh cô. Chiếc laptop vẫn đang mở và vẫn hiện nguyên cái màn hình nhập mật khẩu ngoan cố. Theo như cái đồng hồ trên tường, bây giờ là năm giờ kém hai mươi.
Hodges sợ là cô sẽ phản đối kế hoạch của ông về việc đưa cô về nhà, nhưng Holly chỉ ngồi thẳng lên, mở bao thuốc lá mới, và chậm rãi rút ra một điếu. Cô không khóc, nhưng nhìn cô có vẻ mệt mỏi và ỉu xìu.
“Cô đã cố hết sức mà,” Jerome nói.
“Cô luôn cố hết sức, Jerome. Và như thế chưa bao giờ là đủ cả.”
Hodges cầm cái ví màu đỏ lê và bắt đầu cất trả thẻ tín dụng vào các khe nhét. Có lẽ chúng không theo đúng thứ tự mà bà Hartsfield đã để lúc đầu, nhưng ai mà để ý chứ? Bà ta thì không rồi.
Có những tấm ảnh trong một chuỗi ruột mèo trong suốt, và ông hờ hững lướt qua chúng. Đây là bà Hartsfield đứng tay trong tay với một gã vai rộng, lực lưỡng, mặc quần áo công nhân màu xanh - chắc là ông Hartsfield vắng mặt. Đây là bà Hartsfield đứng với một phụ nữ đang cười nói ở nơi nhìn như một salon thẩm mỹ. Đây là một thằng bé mũm mĩm đang ôm chiếc xe cứu hỏa - Brady lúc ba hoặc bốn tuổi, có lẽ thế. Còn một tấm nữa, một bản sao cỡ nhét ví của tấm ảnh trong phòng làm việc nhỏ của bà Hartsfield: Brady và mẹ hắn đứng áp má vào nhau.
Jerome gõ gõ vào nó và nói, “Bác biết bức ảnh này làm cháu hơi liên tưởng đến chuyện gì không? Demi Moore và gã hình như tên là Ashton Kutcher thì phải.”
“Demi Moore tóc đen cơ mà,” Holly thản nhiên nói. “Trừ trong phim G.I. Jane, trong phim ấy cô ấy hầu như chẳng có tí tóc nào, vì cô ấy đang huấn luyện để trở thành lính đặc nhiệm SEAL. Tôi xem phim ấy ba lần rồi, một lần ở rạp, một lần trên băng video, và một lần trên iTunes. Phim hay lắm. Bà Hartsfield tóc vàng.” Cô ngẫm nghĩ, rồi nói thêm, “Từng có.”
Hodges lấy tấm ảnh ra khỏi vỏ để nhìn cho rõ hơn, rồi lật nó lại. Mặt sau có dòng chữ Mẹ và cục cưng, Bãi biển Sand Point, tháng 8 năm 2007 được viết nắn nót. Ông gãi gãi bức ảnh vào cạnh bàn tay một hai lần, đã định nhét nó trở vào, rồi lại đẩy nó qua cho Holly, úp mặt bức ảnh xuống.
“Thử cái đó đi.”
Cô cau mày nhìn ông. “Thử cái gì?”
“Cục cưng.”
Holly nhập nó vào, nhấn ENTER… và bật lên một tiếng reo sung sướng chẳng hề giống Holly mọi khi chút nào. Vì họ đã mở được. Chính xác luôn. Không có gì đáng chú ý trên màn hình chính - một danh bạ, một folder có tên là NHỮNG CÔNG THỨC ƯA THÍCH và một folder khác có tên EMAIL LƯU; một folder các hóa đơn trên mạng (có vẻ như bà ta đã thanh toán hầu hết các hóa đơn của mình theo cách đó); và một album ảnh (hầu hết là ảnh Brady nhiều lứa tuổi). Có rất nhiều chương trình truyền hình trong iTunes của bà ta, nhưng chỉ có đúng một abum nhạc: Alvin and the Chipmunks Celebrate Christmas.
“Lạy Chúa,” Jerome nói. “Cháu không muốn nói là bà ấy đáng chết, nhưng…”
Holly ném cho cậu một cái nhìn nghiêm khắc. “Không hài hước đâu, Jerome.
Đừng có động chạm đến điều đó.”
Cậu giơ hai tay lên. “Xin lỗi, xin lỗi.”
Hodges rà nhanh qua những bức mail lưu và không thấy gì đáng quan tâm. Có vẻ như hầu hết là từ những người bạn cũ thời trung học của bà Hartsfield, họ gọi bà ta là Debs.
“Ở đây chẳng có gì về Brady cả,” ông nói, “và liếc nhìn đồng hồ. Chúng ta nên đi thôi.”
“Không nhanh thế chứ,” Holly nói, và mở thanh tìm kiếm. Cô gõ BRADY. Có một số kết quả (phần nhiều trong file công thức, một số được lưu trong mục Món ưa thích của Brady), nhưng không có gì đáng quan tâm.
“Thử CỤC CƯNG xem,” Jerome gợi ý.
Cô làm theo và thấy một kết quả - một tài liệu được chôn sâu trong ổ cứng. Holly nhấp vào nó. Đây là cỡ quần áo của Brady, còn có cả một danh sách tất cả những món quà Giáng sinh và sinh nhật mà bà ta đã mua cho hắn trong mười năm qua, hẳn là để bà ta không mua trùng lại. Bà ta ghi lại cả số An sinh Xã hội của hắn. Có một scan giấy đăng ký xe, thẻ bảo hiểm xe, và giấy khai sinh của hắn nữa. Bà ta đã liệt kê những đồng nghiệp của hắn cả Discount Electronix và nhà máy kem Loeb’s. Bên cạnh cái tên Shirley Orton là một dòng chú thích mà chắc hẳn Brady sẽ cười như điên: Không biết cô ta có phải là bạn gái nó không nhỉ?
“Con mẹ này bị làm sao thế nhỉ?” Jerome hỏi. “Hắn là một người đàn ông trưởng thành rồi cơ mà, vì Chúa.”
Holly mỉm cười tăm tối. “Thì cô đã nói đấy thôi. Bà ta biết hắn không bình thường.”
Ở bên dưới file CỤC CƯNG, có một folder có tên là TẦNG HẦM.
“Chính là nó đấy,” Holly nói. “Nhất định phải là nó. Mở ra, mở ra, mở ra đi.”
Jerome nhấp vào TẦNG HẦM. Văn bản bên trong chỉ dài trên dưới chục chữ.
Điều khiển = Bóng điện Hỗn độn?? Bóng tối??
Tại sao với mình lại không có tác dụng nhỉ???
Họ nhìn đăm đăm vào màn hình một lúc mà không ai nói gì. Cuối cùng Hodges lên tiếng, “Chẳng hiểu gì cả. Jerome?” Jerome lắc đầu.
Holly, dường như bị thôi miên bởi thông điệp từ người đàn bà đã chết, cất tiếng nói một từ duy nhất, khẽ khàng đến nỗi hầu như không nghe thấy gì: “Có thể…” Cô ngần ngừ, bặm môi, và nhắc lại. “Có thể.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK