Brady có biết con bé. Hắn biết.
Thoạt đầu hắn không sao nhớ nổi, nó giống như một từ ngắc ngứ trên đầu lưỡi. Rồi, khi ban nhạc bắt đầu bài hát gì đó về ái ân trên sàn nhảy, nó vụt đến với hắn. Ngôi nhà trên đường Teaberry, ngôi nhà mà thằng nhóc cưng của Hodges sống với gia đình nó, một cái ổ bọn nhọ có tên của dân da trắng. Ấy là trừ có con chó. Tên nó là O’dell, một cái tên nhọ đứt đuôi, và Brady đã định giết nó… chỉ có điều là cuối cùng thay vào đó lại thành ra hắn giết mẹ mình.
Brady nhớ cái ngày thằng nhọ con chạy ra chỗ cái xe Mr. Tastey, mắt cá chân nó còn nguyên màu xanh sau khi cắt dọn thảm cỏ của lão cớm béo về vườn. Còn em gái nó thì hét, Cho cháu một kem sô cô la! Làm ơnnnn!
Tên con em gái là Barbara, và kia chính là nó, sờ sờ bằng xương bằng thịt và xấu thôi rồi. Nó đang ngồi phía trên hai hàng về bên phải cùng lũ bạn và một mụ đàn bà chắc hẳn là mẹ nó. Jerome không cùng bọn chúng, và Brady sung sướng man dại. Cứ để Jerome sống, thế cũng tốt.
Nhưng không có con em gái.
Hay mẹ nó.
Hãy để nó thấy điều đó cảm giác như thế nào.
Vẫn chăm chú nhìn Barbara Robinson, ngón tay hắn trườn bên dưới bức ảnh Frankie và tìm đến công tắc Thiết bị Hai. Hắn vuốt ve nó qua lần vải mỏng của chiếc áo phông giống như cách mà hắn được phép - trong một vài dịp may mắn ít ỏi thôi vuốt ve đầu ngực mẹ hắn. Trên sân khấu, ca sĩ chính của Round Here thực hiện một cú xoạc chân chắc chắn chỉ là nhằm miết những hòn bi của hắn (luôn phải giả định là hắn cũng có bi) trong cái quần jean bó chặt, rồi đứng bật dậy và tiến ra sát mép sân khấu. Lũ con gái gầm rú. Lũ con gái vươn tay ra như thể để chạm vào hắn, bàn tay chúng vẫy vẫy, những móng tay của chúng - sơn đủ các loại màu sắc cầu vồng sặc sỡ - lấp lánh trong ánh đèn sàn.
“Này, các bạn có thích một công viên giải trí không?” Cam rống lên.
Chúng hét lên rằng chúng thích.
“Các bạn có thích một lễ hội hóa trang không?”
Chúng hét lên rằng chúng yêu một lễ hội hóa trang.
“Các bạn đã bao giờ đươc hôn trên bãi giữa[51] chưa?”
Những tiếng hét lúc này đã trở nên cuồng loạn đến đỉnh điểm. Khán giả lại đứng cả lên, ánh đèn rọi loang loáng lại một lần nữa lướt qua đám đông. Brady không thấy ban nhạc, nhưng cũng chẳng quan trọng gì. Hắn đã biết những gì sắp diễn ra, vì hắn đã ở đó lúc họ dỡ hàng.
Hạ giọng xuống thành một tiếng thì thầm gần gũi được kích âm, Cam Knowles nói, “Vâng, đêm nay các bạn sẽ được đón nhận nụ hôn đó.”
Nhạc lễ hội hóa trang cất lên - chiếc keyboard điện tử Korg được cài đặt để chơi một giai điệu giả tiếng đàn calliope. Sân khấu đột nhiên được tắm trong một cơn lốc ánh sáng: màu cam, lam, đỏ, lục, vàng. Tiếng ngỡ ngàng ồ lên khi phông cảnh bãi giữa bắt đầu hạ xuống. Cả chiếc đu quay ngang và đu quay dọc đều đã xoay tròn.
“ĐÂY LÀ CA KHÚC CHỦ ĐỀ TRONG ALBUM MỚI CỦA CHÚNG TÔI, VÀ CHÚNG TÔI THỰC SỰ HY VỌNG CÁC BẠN SẼ THÍCH NÓ!” Cam gào lên, và những nhạc cụ khác hòa vào xung quanh tiếng nhạc điện tử.
“The desert cries in all directions,” Cam Knowles ngân giọng. “Like eternity you’re my infection.” Brady thấy giọng gã nghe như Lim Morrison sau ca phẫu thuật mổ thùy trán. Rồi gã rống lên đầy phấn khích, “Điều gì sẽ chữa lành cho tôi đây, các bạn?”
Khán giả biết, và gầm ra câu trả lời khi ban nhạc bập vào tổng lực.
“BABY, BABY, YOU’VE GOT THE LOVE THAT I NEED… YOU AND I, WE GOT IT BAD… LIKE NOTHIN’ THAT I EVER HAD…”
Brady mỉm cười. Đó là nụ cười thanh thản hạnh phúc của một con người đau khổ cuối cùng cũng tìm thấy sự yên bình. Hắn liếc xuống quầng sáng màu vàng của đèn báo, tự hỏi liệu hắn có sống được đủ lâu để thấy nó chuyển màu xanh hay không. Rồi hắn ngoảnh nhìn lại con nhọ con đang đứng, vỗ tay và lắc lư cái đuôi của nó.
Nhìn tao này, hắn nghĩ. Nhìn tao này, Barbara. Tao muốn tao là hình ảnh cuối cùng mày nhìn thấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK