Chiếc Mercedes rẽ khỏi đại lộ Spicer và đi vào đường nhánh với những tấm biển GIAO NHẬN MAC và CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN. Trên đó một phần tư dặm là một cánh cổng cuốn. Nó đã đóng. Jerome tấp xe lại cạnh cây cột có gắn điện thoại nội bộ. Tấm biển ở đây ghi GỌI ĐỂ VÀO.
Hodges nói, “Nói với họ cháu là cảnh sát.”
Jerome hạ cửa sổ xuống và nhấn nút. Không có động tĩnh gì. Cậu nhấn lần nữa và lần này giữ nguyên tay. Hodges có một ý nghĩ kinh hoàng rằng: Khi cuộc gọi của Jerome cuối cùng cũng được trả lời, nó sẽ lại là cô nàng robot, mời mọc vài chục lựa chọn mới.
Nhưng lần này hóa ra là người thật, cho dù không thân thiện gì. “Cửa sau đóng rồi.”
Cảnh sát đây, Jerome nói. “Mở cổng ra.”
“Các anh muốn gì?”
“Tôi vừa mới bảo anh xong còn gì. Mở cái cửa khốn kiếp này ra tình huống khẩn cấp.”
Cánh cổng bắt đầu nặng nề mở ra, nhưng thay vì cho xe lăn bánh về phía trước, Jerome lại ấn nút. “Anh là nhân viên an ninh à?”
“Quản lý chung,” giọng nói khô khốc đó vang lên lần nữa. “Nếu muốn gặp nhân viên an ninh, các anh phải gọi cho Phòng An ninh chứ.”
“Không có ai ở đó đâu,” Hodges nói với Jerome. “Họ ở trong khán phòng hết rồi, toàn bộ cả đám luôn. Cứ đi đã.”
Jerome làm theo, dù cánh cổng chưa hoàn toàn mở ra. Cậu quệt xước phần thân mới tân trang của chiếc Mercedes. “Có thể họ bắt được hắn rồi,” cậu nói.
“Họ đã có nhận dạng của hắn, vì vậy có thể họ đã bắt được hắn.”
“Họ không bắt được,” Hodges nói. “Hắn đang ở trong đấy.”
“Làm sao bác biết?”
“Nghe này.”
Họ chưa nghe thấy tiếng nhạc, nhưng trong khi cửa kính bên phía người lái vẫn đang hạ xuống, họ nghe được tiếng âm bass đập thình thịch.
“Chương trình đang diễn ra rồi. Nếu người của Windom mà đã tóm cổ được một kẻ mang thuốc nổ, chắc chắn họ đã dừng buổi diễn ngay lập tức và lúc này họ đã phải đang sơ tán tòa nhà rồi.”
“Bằng cách nào mà hắn có thể vào trong được?” Jerome hỏi, và nện vào vô lăng. “Bằng cách nào?” Hodges có thể nghe thấy nỗi kinh hoàng trong giọng cậu. Tất cả là do ông. Mọi chuyện là do ông.
“Bác không biết. Họ đã có ảnh của hắn.”
Phía trước là một đường bê tông rộng và dốc dẫn xuống khu vực bốc dỡ hàng. Nửa tá nhân viên hậu cần đang ngồi trên thùng loa đài và hút thuốc, trước mắt thì họ đã xong việc. Có một cánh cửa để mở dẫn đến phía sau khán phòng, và qua đó Hodges có thể nghe thấy tiếng nhạc đang tụ lại quanh nhịp bass. Còn có một âm thanh khác nữa: hàng nghìn cô bé đang gào thét sung sướng, tất cả đều ngồi trên tâm điểm nổ.
Việc Hartsfield đã lọt vào bằng cách nào không còn quan trọng nữa trừ phi nó giúp tìm ra hắn, và lạy Chúa, làm sao họ có thể thực hiện được điều đó trong một khán phòng tối om đầy ắp hàng nghìn người?
Trong lúc Jerome đỗ xe ở cuối đường dốc, Holly nói, “De Niro tự cắt cho mình kiểu đầu Mohawk. Có thể là cách đó.”
“Cô đang nói về chuyện gì vậy?” Hodges vừa hỏi vừa hì hục lôi mình ra khỏi băng ghế sau. Một người đàn ông mặc quần kaki Carhartt vừa bước lại chỗ cửa mở để đón họ.
“Trong phim Taxi Driver, Robert De Niro đóng vai một gã điên tên là Travis Bickle,” Holly giải thích trong lúc ba người hối hả đi về phía người quản lý. “Khi anh ta quyết định ám sát tay chính trị gia, anh ta đã tự cạo trọc đầu mình để có thể tiếp cận mà không bị nhận ra. Nghĩa là chỉ trừ có phần ở giữa, được gọi là kiểu tóc Mohawk. Có thể Brady Hartsfield không làm như thế, vì nó khiến hắn trông quá kỳ quặc.”
Hodges nhớ chỗ tóc vương lại trong bồn rửa phòng tắm. Nó không phải là màu sáng (và có lẽ được nhuộm) trên tóc của người đàn bà đã chết. Holly có thể hơi chập cheng, nhưng ông nghĩ cô đã đúng về chuyện này; Hartsfield đã cạo trọc đầu. Nhưng Hodges không hiểu sao chỉ mỗi việc đó lại có thể đủ để hắn lọt vào, bởi vì…
Người quản lý chung bước ra gặp họ. “Có chuyện gì vậy?”
Hodges lấy tấm thẻ cảnh sát và giơ vụt nó lên thật nhanh, ngón tay cái lại được 34
◄○►
Chiếc Mercedes rẽ khỏi đại lộ Spicer và đi vào đường nhánh với những tấm biển GIAO NHẬN MAC và CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN. Trên đó một phần tư dặm là một cánh cổng cuốn. Nó đã đóng. Jerome tấp xe lại cạnh cây cột có gắn điện thoại nội bộ. Tấm biển ở đây ghi GỌI ĐỂ VÀO.
Hodges nói, “Nói với họ cháu là cảnh sát.”
Jerome hạ cửa sổ xuống và nhấn nút. Không có động tĩnh gì. Cậu nhấn lần nữa và lần này giữ nguyên tay. Hodges có một ý nghĩ kinh hoàng rằng: Khi cuộc gọi của Jerome cuối cùng cũng được trả lời, nó sẽ lại là cô nàng robot, mời mọc vài chục lựa chọn mới.
Nhưng lần này hóa ra là người thật, cho dù không thân thiện gì. “Cửa sau đóng rồi.”
Cảnh sát đây, Jerome nói. “Mở cổng ra.”
“Các anh muốn gì?”
“Tôi vừa mới bảo anh xong còn gì. Mở cái cửa khốn kiếp này ra tình huống khẩn cấp.”
Cánh cổng bắt đầu nặng nề mở ra, nhưng thay vì cho xe lăn bánh về phía trước, Jerome lại ấn nút. “Anh là nhân viên an ninh à?”
“Quản lý chung,” giọng nói khô khốc đó vang lên lần nữa. “Nếu muốn gặp nhân viên an ninh, các anh phải gọi cho Phòng An ninh chứ.”
“Không có ai ở đó đâu,” Hodges nói với Jerome. “Họ ở trong khán phòng hết rồi, toàn bộ cả đám luôn. Cứ đi đã.”
Jerome làm theo, dù cánh cổng chưa hoàn toàn mở ra. Cậu quệt xước phần thân mới tân trang của chiếc Mercedes. “Có thể họ bắt được hắn rồi,” cậu nói.
“Họ đã có nhận dạng của hắn, vì vậy có thể họ đã bắt được hắn.”
“Họ không bắt được,” Hodges nói. “Hắn đang ở trong đấy.”
“Làm sao bác biết?”
“Nghe này.”
Họ chưa nghe thấy tiếng nhạc, nhưng trong khi cửa kính bên phía người lái vẫn đang hạ xuống, họ nghe được tiếng âm bass đập thình thịch.
“Chương trình đang diễn ra rồi. Nếu người của Windom mà đã tóm cổ được một kẻ mang thuốc nổ, chắc chắn họ đã dừng buổi diễn ngay lập tức và lúc này họ đã phải đang sơ tán tòa nhà rồi.”
“Bằng cách nào mà hắn có thể vào trong được?” Jerome hỏi, và nện vào vô lăng. “Bằng cách nào?” Hodges có thể nghe thấy nỗi kinh hoàng trong giọng cậu. Tất cả là do ông. Mọi chuyện là do ông.
“Bác không biết. Họ đã có ảnh của hắn.”
Phía trước là một đường bê tông rộng và dốc dẫn xuống khu vực bốc dỡ hàng. Nửa tá nhân viên hậu cần đang ngồi trên thùng loa đài và hút thuốc, trước mắt thì họ đã xong việc. Có một cánh cửa để mở dẫn đến phía sau khán phòng, và qua đó Hodges có thể nghe thấy tiếng nhạc đang tụ lại quanh nhịp bass. Còn có một âm thanh khác nữa: hàng nghìn cô bé đang gào thét sung sướng, tất cả đều ngồi trên tâm điểm nổ.
Việc Hartsfield đã lọt vào bằng cách nào không còn quan trọng nữa trừ phi nó giúp tìm ra hắn, và lạy Chúa, làm sao họ có thể thực hiện được điều đó trong một khán phòng tối om đầy ắp hàng nghìn người?
Trong lúc Jerome đỗ xe ở cuối đường dốc, Holly nói, “De Niro tự cắt cho mình kiểu đầu Mohawk. Có thể là cách đó.”
“Cô đang nói về chuyện gì vậy?” Hodges vừa hỏi vừa hì hục lôi mình ra khỏi băng ghế sau. Một người đàn ông mặc quần kaki Carhartt vừa bước lại chỗ cửa mở để đón họ.
“Trong phim Taxi Driver, Robert De Niro đóng vai một gã điên tên là Travis Bickle,” Holly giải thích trong lúc ba người hối hả đi về phía người quản lý. “Khi anh ta quyết định ám sát tay chính trị gia, anh ta đã tự cạo trọc đầu mình để có thể tiếp cận mà không bị nhận ra. Nghĩa là chỉ trừ có phần ở giữa, được gọi là kiểu tóc Mohawk. Có thể Brady Hartsfield không làm như thế, vì nó khiến hắn trông quá kỳ quặc.”
Hodges nhớ chỗ tóc vương lại trong bồn rửa phòng tắm. Nó không phải là màu sáng (và có lẽ được nhuộm) trên tóc của người đàn bà đã chết. Holly có thể hơi chập cheng, nhưng ông nghĩ cô đã đúng về chuyện này; Hartsfield đã cạo trọc đầu. Nhưng Hodges không hiểu sao chỉ mỗi việc đó lại có thể đủ để hắn lọt vào, bởi vì…
Người quản lý chung bước ra gặp họ. “Có chuyện gì vậy?”
Hodges lấy tấm thẻ cảnh sát và giơ vụt nó lên thật nhanh, ngón tay cái lại được sắp đặt đầy chiến lược. “Thanh tra Bill Hodges. Anh tên là gì nhỉ, thưa anh?”
“Jamie Gallison.” Mắt anh ta vụt liếc qua Jerome và Holly.
“Tôi là cộng sự của ông ấy,” Holly nói.
“Tôi là học viên tập sự của ông ấy,” Jerome nói.
Đám nhân viên hậu cần đang theo dõi. Một số người đã vội vàng dụi tắt những điếu thuốc có thể chứa thứ gì đó mạnh hơn sợi thuốc lá một chút. Qua cánh cửa mở, Hodges có thể thấy những bóng điện công nghiệp đang rọi sáng khu vực nhà kho chất đầy các đạo cụ và đồ bài trí cho phông cảnh.
“Anh Gallison, chúng ta có một vấn đề nghiêm trọng,” Hodges nói. “Tôi cần gọi Larry Windom xuống dưới này, ngay lập tức.”
“Đừng làm thế, Bill.” Ngay cả trong tâm trạng càng lúc càng thêm căng thẳng, ông vẫn nhận ra đó là lần đầu tiên Holly gọi ông bằng tên riêng.
Ông phớt lờ cô. “Anh Gallison, tôi cần anh gọi cho anh ta bằng di động.” Gallison lắc đầu. “Nhân viên an ninh không mang theo điện thoại di động khi làm nhiệm vụ, vì mỗi lần chúng tôi có chương trình lớn như thế này - ý tôi là những chương trình cho bọn nhóc, khác với thứ dành cho người lớn - mạng di động lại nghẽn. Các nhân viên an ninh mang…”
Holly đang giật giật tay Hodges. “Đừng làm thế. Ông sẽ đánh động hắn và hắn sẽ cho nó nổ. Tôi biết hắn sẽ làm thế.”
“Có thể cô ấy nói đúng,” Jerome nói, và rồi (có lẽ nhớ ra cương vị tập sự của mình) nói thêm, “Thưa sếp.”
Gallison nhìn họ với vẻ hoảng hốt. “Đánh động ai cơ? Cho nổ cái gì?”
Hodges vẫn không rời mắt khỏi tay quản lý. “Họ mang theo cái gì? Bộ đàm? Radio?”
“Radio, vâng. Họ có…” Anh ta giật dái tai của mình. “Ông biết đấy, những thứ giống như máy trợ thính. Giống thứ mà FBI và bên mật vụ vẫn đeo. Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hãy nói với tôi là không phải bom đi.” Và, không hề thích điều mình thấy trên khuôn mặt tái nhợt và đầm đìa mồ hôi của Hodges, anh ta thốt lên, “Lạy Chúa, là nó à?”
Hodges bước qua anh ta để vào khu vực nhà kho sáng trưng. Phía sau đống ngổn ngang như một nhà kho áp mái toàn cảnh dựng, phông nền và giá nhạc, có một gian xưởng mộc và phòng phục trang. Tiếng nhạc chát chúa hơn bao giờ hết, và ông bắt đầu thấy khó thở. Cơn đau len lỏi dưới cánh tay trái của ông, và ngực ông nặng trịch, nhưng đầu óc ông thì tỉnh táo.
Brady hoặc đã cạo trọc đầu hoặc đã cắt tóc ngắn và nhuộm những gì còn lại. Có thể hắn đã dùng thêm cả đồ trang điểm để làm sẫm da, hoặc mang kính màu áp tròng, hoặc đeo kính. Nhưng cho dù là áp dụng tất cả những trò đó, hắn vẫn sẽ là một gã đàn ông đi một mình giữa một buổi biểu diễn toàn các cô gái trẻ. Sau những thông tin mà ông đã cung cấp cho Windom, kiểu gì Hartsfield cũng vẫn thu hút sự chú ý và nghi ngờ. Và còn chỗ thuốc nổ nữa. Holly và Jerome biết về chuyện đó nhưng Hodges còn biết nhiều hơn thế. Còn có cả bi sắt, có lẽ là cả đống luôn. Ngay cả khi hắn không bị thụp cổ ở cửa, làm cách nào mà Hartsfield có thể tuồn được tất cả những thứ đó vào bên trong? Chẳng lẽ an ninh ở đây lại thực sự tệ đến thế?
Gallison chộp lấy tay trái của ông, và khi anh ta lắc nó, Hodges cảm thấy cơn đau chạy một mạch lên tận hai thái dương. “Để đích thân tôi đi. Tóm lấy tay nhân viên an ninh đầu tiên tôi gặp và bảo anh ta gọi qua radio báo cho Windom xuống đây và nói chuyện với ông.”
“Không,” Hodges nói. “Anh sẽ không làm như thế, anh Gallison ạ.”
Holly Gibney là người duy nhất trong bọn họ hiểu rõ vấn đề Tên Sát nhân Mercedes đang bên trong. Hắn có một quả bom, và chỉ nhờ vào ơn phước của Chúa nên giờ này hắn còn chưa kích nổ nó. Đã quá muộn cho cảnh sát và quá muộn cho lực lương an ninh của MAC. Cũng đã quá muộn cho hắn.
Nhưng.
Hodges ngồi xuống một kiện hàng rỗng. “Jerome, Holly. Lại đây với tôi.”
Họ làm theo. Jerome mắt trắng dã, cậu không thể kiềm chế được nỗi kinh hoàng. Mặt Holly tái nhợt nhưng vẻ bề ngoài vẫn bình tĩnh.
“Cạo trọc đầu là chưa đủ. Hắn còn phải khiến cho mình trông thật vô hại. Tôi biết hắn đã làm thế nào, và nếu tôi đúng, tôi biết vị trí của hắn.”
“Ở đâu?” Jerome nói. “Hãy nói với bọn cháu. Bọn cháu sẽ tóm hắn. Bọn cháu sẽ tóm hắn.”
“Không dễ đâu. Lúc này hắn đang cực kỳ cảnh giác, hắn sẽ luôn kiểm tra xung quanh mình. Và hắn biết cháu, Jerome. Cháu đã mua kem ở cái xe Mr. Tastey khốn kiếp đó. Cháu đã nói với bác điều đó.”
“Bác Bill, hắn đã bán kem cho cả mấy nghìn người cơ mà.”
“Chắc chắn rồi, nhưng bao nhiêu người da đen ở West Side nào?”
Jerome lặng thinh, và lúc này cậu mới là người đang cắn môi.
“Quả bom lớn từng nào?” Gallison hỏi. “Có lẽ tôi nên kéo chuông báo cháy?”
“Chỉ khi ông muốn có một đống người chết,” Hodges nói.
Càng lúc việc nói chuyện càng trở nên khó nhọc hơn. “Ngay khoảnh khắc cảm thấy nguy hiểm, hắn sẽ cho nổ tung tất cả những gì hắn có. Ông có muốn thế 34
◄○►
Chiếc Mercedes rẽ khỏi đại lộ Spicer và đi vào đường nhánh với những tấm biển GIAO NHẬN MAC và CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN. Trên đó một phần tư dặm là một cánh cổng cuốn. Nó đã đóng. Jerome tấp xe lại cạnh cây cột có gắn điện thoại nội bộ. Tấm biển ở đây ghi GỌI ĐỂ VÀO.
Hodges nói, “Nói với họ cháu là cảnh sát.”
Jerome hạ cửa sổ xuống và nhấn nút. Không có động tĩnh gì. Cậu nhấn lần nữa và lần này giữ nguyên tay. Hodges có một ý nghĩ kinh hoàng rằng: Khi cuộc gọi của Jerome cuối cùng cũng được trả lời, nó sẽ lại là cô nàng robot, mời mọc vài chục lựa chọn mới.
Nhưng lần này hóa ra là người thật, cho dù không thân thiện gì. “Cửa sau đóng rồi.”
Cảnh sát đây, Jerome nói. “Mở cổng ra.”
“Các anh muốn gì?”
“Tôi vừa mới bảo anh xong còn gì. Mở cái cửa khốn kiếp này ra tình huống khẩn cấp.”
Cánh cổng bắt đầu nặng nề mở ra, nhưng thay vì cho xe lăn bánh về phía trước, Jerome lại ấn nút. “Anh là nhân viên an ninh à?”
“Quản lý chung,” giọng nói khô khốc đó vang lên lần nữa. “Nếu muốn gặp nhân viên an ninh, các anh phải gọi cho Phòng An ninh chứ.”
“Không có ai ở đó đâu,” Hodges nói với Jerome. “Họ ở trong khán phòng hết rồi, toàn bộ cả đám luôn. Cứ đi đã.”
Jerome làm theo, dù cánh cổng chưa hoàn toàn mở ra. Cậu quệt xước phần thân mới tân trang của chiếc Mercedes. “Có thể họ bắt được hắn rồi,” cậu nói.
“Họ đã có nhận dạng của hắn, vì vậy có thể họ đã bắt được hắn.”
“Họ không bắt được,” Hodges nói. “Hắn đang ở trong đấy.”
“Làm sao bác biết?”
“Nghe này.”
Họ chưa nghe thấy tiếng nhạc, nhưng trong khi cửa kính bên phía người lái vẫn đang hạ xuống, họ nghe được tiếng âm bass đập thình thịch.
“Chương trình đang diễn ra rồi. Nếu người của Windom mà đã tóm cổ được một kẻ mang thuốc nổ, chắc chắn họ đã dừng buổi diễn ngay lập tức và lúc này họ đã phải đang sơ tán tòa nhà rồi.”
“Bằng cách nào mà hắn có thể vào trong được?” Jerome hỏi, và nện vào vô lăng. “Bằng cách nào?” Hodges có thể nghe thấy nỗi kinh hoàng trong giọng cậu. Tất cả là do ông. Mọi chuyện là do ông.
“Bác không biết. Họ đã có ảnh của hắn.”
Phía trước là một đường bê tông rộng và dốc dẫn xuống khu vực bốc dỡ hàng. Nửa tá nhân viên hậu cần đang ngồi trên thùng loa đài và hút thuốc, trước mắt thì họ đã xong việc. Có một cánh cửa để mở dẫn đến phía sau khán phòng, và qua đó Hodges có thể nghe thấy tiếng nhạc đang tụ lại quanh nhịp bass. Còn có một âm thanh khác nữa: hàng nghìn cô bé đang gào thét sung sướng, tất cả đều ngồi trên tâm điểm nổ.
Việc Hartsfield đã lọt vào bằng cách nào không còn quan trọng nữa trừ phi nó giúp tìm ra hắn, và lạy Chúa, làm sao họ có thể thực hiện được điều đó trong một khán phòng tối om đầy ắp hàng nghìn người?
Trong lúc Jerome đỗ xe ở cuối đường dốc, Holly nói, “De Niro tự cắt cho mình kiểu đầu Mohawk. Có thể là cách đó.”
“Cô đang nói về chuyện gì vậy?” Hodges vừa hỏi vừa hì hục lôi mình ra khỏi băng ghế sau. Một người đàn ông mặc quần kaki Carhartt vừa bước lại chỗ cửa mở để đón họ.
“Trong phim Taxi Driver, Robert De Niro đóng vai một gã điên tên là Travis Bickle,” Holly giải thích trong lúc ba người hối hả đi về phía người quản lý. “Khi anh ta quyết định ám sát tay chính trị gia, anh ta đã tự cạo trọc đầu mình để có thể tiếp cận mà không bị nhận ra. Nghĩa là chỉ trừ có phần ở giữa, được gọi là kiểu tóc Mohawk. Có thể Brady Hartsfield không làm như thế, vì nó khiến hắn trông quá kỳ quặc.”
Hodges nhớ chỗ tóc vương lại trong bồn rửa phòng tắm. Nó không phải là màu sáng (và có lẽ được nhuộm) trên tóc của người đàn bà đã chết. Holly có thể hơi chập cheng, nhưng ông nghĩ cô đã đúng về chuyện này; Hartsfield đã cạo trọc đầu. Nhưng Hodges không hiểu sao chỉ mỗi việc đó lại có thể đủ để hắn lọt vào, bởi vì…
Người quản lý chung bước ra gặp họ. “Có chuyện gì vậy?”
Hodges lấy tấm thẻ cảnh sát và giơ vụt nó lên thật nhanh, ngón tay cái lại được sắp đặt đầy chiến lược. “Thanh tra Bill Hodges. Anh tên là gì nhỉ, thưa anh?”
“Jamie Gallison.” Mắt anh ta vụt liếc qua Jerome và Holly.
“Tôi là cộng sự của ông ấy,” Holly nói.
“Tôi là học viên tập sự của ông ấy,” Jerome nói.
Đám nhân viên hậu cần đang theo dõi. Một số người đã vội vàng dụi tắt những điếu thuốc có thể chứa thứ gì đó mạnh hơn sợi thuốc lá một chút. Qua cánh cửa mở, Hodges có thể thấy những bóng điện công nghiệp đang rọi sáng khu vực nhà kho chất đầy các đạo cụ và đồ bài trí cho phông cảnh.
“Anh Gallison, chúng ta có một vấn đề nghiêm trọng,” Hodges nói. “Tôi cần gọi Larry Windom xuống dưới này, ngay lập tức.”
“Đừng làm thế, Bill.” Ngay cả trong tâm trạng càng lúc càng thêm căng thẳng, ông vẫn nhận ra đó là lần đầu tiên Holly gọi ông bằng tên riêng.
Ông phớt lờ cô. “Anh Gallison, tôi cần anh gọi cho anh ta bằng di động.” Gallison lắc đầu. “Nhân viên an ninh không mang theo điện thoại di động khi làm nhiệm vụ, vì mỗi lần chúng tôi có chương trình lớn như thế này - ý tôi là những chương trình cho bọn nhóc, khác với thứ dành cho người lớn - mạng di động lại nghẽn. Các nhân viên an ninh mang…”
Holly đang giật giật tay Hodges. “Đừng làm thế. Ông sẽ đánh động hắn và hắn sẽ cho nó nổ. Tôi biết hắn sẽ làm thế.”
“Có thể cô ấy nói đúng,” Jerome nói, và rồi (có lẽ nhớ ra cương vị tập sự của mình) nói thêm, “Thưa sếp.”
Gallison nhìn họ với vẻ hoảng hốt. “Đánh động ai cơ? Cho nổ cái gì?”
Hodges vẫn không rời mắt khỏi tay quản lý. “Họ mang theo cái gì? Bộ đàm? Radio?”
“Radio, vâng. Họ có…” Anh ta giật dái tai của mình. “Ông biết đấy, những thứ giống như máy trợ thính. Giống thứ mà FBI và bên mật vụ vẫn đeo. Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hãy nói với tôi là không phải bom đi.” Và, không hề thích điều mình thấy trên khuôn mặt tái nhợt và đầm đìa mồ hôi của Hodges, anh ta thốt lên, “Lạy Chúa, là nó à?”
Hodges bước qua anh ta để vào khu vực nhà kho sáng trưng. Phía sau đống ngổn ngang như một nhà kho áp mái toàn cảnh dựng, phông nền và giá nhạc, có một gian xưởng mộc và phòng phục trang. Tiếng nhạc chát chúa hơn bao giờ hết, và ông bắt đầu thấy khó thở. Cơn đau len lỏi dưới cánh tay trái của ông, và ngực ông nặng trịch, nhưng đầu óc ông thì tỉnh táo.
Brady hoặc đã cạo trọc đầu hoặc đã cắt tóc ngắn và nhuộm những gì còn lại. Có thể hắn đã dùng thêm cả đồ trang điểm để làm sẫm da, hoặc mang kính màu áp tròng, hoặc đeo kính. Nhưng cho dù là áp dụng tất cả những trò đó, hắn vẫn sẽ là một gã đàn ông đi một mình giữa một buổi biểu diễn toàn các cô gái trẻ. Sau những thông tin mà ông đã cung cấp cho Windom, kiểu gì Hartsfield cũng vẫn thu hút sự chú ý và nghi ngờ. Và còn chỗ thuốc nổ nữa. Holly và Jerome biết về chuyện đó nhưng Hodges còn biết nhiều hơn thế. Còn có cả bi sắt, có lẽ là cả đống luôn. Ngay cả khi hắn không bị thụp cổ ở cửa, làm cách nào mà Hartsfield có thể tuồn được tất cả những thứ đó vào bên trong? Chẳng lẽ an ninh ở đây lại thực sự tệ đến thế?
Gallison chộp lấy tay trái của ông, và khi anh ta lắc nó, Hodges cảm thấy cơn đau chạy một mạch lên tận hai thái dương. “Để đích thân tôi đi. Tóm lấy tay nhân viên an ninh đầu tiên tôi gặp và bảo anh ta gọi qua radio báo cho Windom xuống đây và nói chuyện với ông.”
“Không,” Hodges nói. “Anh sẽ không làm như thế, anh Gallison ạ.”
Holly Gibney là người duy nhất trong bọn họ hiểu rõ vấn đề Tên Sát nhân Mercedes đang bên trong. Hắn có một quả bom, và chỉ nhờ vào ơn phước của Chúa nên giờ này hắn còn chưa kích nổ nó. Đã quá muộn cho cảnh sát và quá muộn cho lực lương an ninh của MAC. Cũng đã quá muộn cho hắn.
Nhưng.
Hodges ngồi xuống một kiện hàng rỗng. “Jerome, Holly. Lại đây với tôi.”
Họ làm theo. Jerome mắt trắng dã, cậu không thể kiềm chế được nỗi kinh hoàng. Mặt Holly tái nhợt nhưng vẻ bề ngoài vẫn bình tĩnh.
“Cạo trọc đầu là chưa đủ. Hắn còn phải khiến cho mình trông thật vô hại. Tôi biết hắn đã làm thế nào, và nếu tôi đúng, tôi biết vị trí của hắn.”
“Ở đâu?” Jerome nói. “Hãy nói với bọn cháu. Bọn cháu sẽ tóm hắn. Bọn cháu sẽ tóm hắn.”
“Không dễ đâu. Lúc này hắn đang cực kỳ cảnh giác, hắn sẽ luôn kiểm tra xung quanh mình. Và hắn biết cháu, Jerome. Cháu đã mua kem ở cái xe Mr. Tastey khốn kiếp đó. Cháu đã nói với bác điều đó.”
“Bác Bill, hắn đã bán kem cho cả mấy nghìn người cơ mà.”
“Chắc chắn rồi, nhưng bao nhiêu người da đen ở West Side nào?”
Jerome lặng thinh, và lúc này cậu mới là người đang cắn môi.
“Quả bom lớn từng nào?” Gallison hỏi. “Có lẽ tôi nên kéo chuông báo cháy?”
“Chỉ khi ông muốn có một đống người chết,” Hodges nói.
Càng lúc việc nói chuyện càng trở nên khó nhọc hơn. “Ngay khoảnh khắc cảm thấy nguy hiểm, hắn sẽ cho nổ tung tất cả những gì hắn có. Ông có muốn thế không?”
Gallison không trả lời, và Hodges quay lại với hai trợ thủ bất đắc dĩ mà Chúa - hoặc một số phận ẩm ương nào đó - đã ấn định cho bên cạnh ông đêm nay.
“Chúng ta không thể mạo hiểm với cháu được, Jerome, và chắc chắn chúng ta càng không thể mạo hiểm với bác. Hắn đã theo dõi bác thậm chí từ trước cả khi bác biết là hắn còn sống.”
“Cháu sẽ tiếp cận từ phía sau,” Jerome nói. “Che mắt hắn. Trong bóng tối, khi không có gì ngoài ánh điện trên sân khấu, hắn sẽ không đời nào nhìn thấy cháu.”
“Nếu hắn đang ở chỗ mà bác nghĩ, thì cơ hội để cháu làm thế cùng lắm sẽ chỉ là năm mươi năm mươi. Như thế thì chưa đủ.”
Hodges quay sang người phụ nữ với mái tóc đang ngả màu muối tiêu và bộ mặt của một cô gái tuổi teen thần kinh. “Phải là cô rồi, Holly. Lúc này hắn đang để ngón tay trên cò rồi, và cô là người duy nhất có thể tiếp cận gần hắn mà không bị nhận ra.”
Cô lấy một tay bụm lên cái miệng bị hành hạ của mình, nhưng thế chưa đủ và cô bổ sung nốt tay còn lại. Mắt cô mở to nhòe ướt. Chúa cứu vớt chúng con, Hodges nghĩ. Đó không phải là lần đầu tiên ông có ý nghĩ đó về Holly Gibney. “Chỉ khi ông đi với tôi,” cô nói qua hai bàn tay. “Có lẽ thế…”
“Tôi không thể,” Hodges nói. “Tôi đang lên cơn đau tim.”
“Ôi, tuyệt chưa kìa,” Gallison rên rỉ.
“Ông Gallison, có khu vực dành cho người khuyết tật không? Chắc chắn phải có, đúng không?”
“Chắc chắn rồi. Ở ngay giữa khán phòng luôn.”
Hắn không chỉ lọt vào trong cùng chỗ thuốc nổ, Hodges nghĩ, hắn còn chọn được vị trí hoàn hảo để gây ra thương vong lớn nhất.
Ông nói, “Nghe này, hai người. Đừng bắt tôi nói điều này hai lần.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK