Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hodges và Janey Patterson bước vào sảnh An nghỉ Vĩnh hằng của Nhà tang lễ Soames lúc mười giờ kém mười lăm, và nhờ sự giục giã rất kiên quyết của cô, họ là những người đầu tiên có mặt. Nửa trên nắp quan tài để mở. Nửa dưới phủ một tấm lụa màu xanh. Elizabeth Wharton mặc váy trắng tô điểm bằng những bông hoa xanh rất hợp với tấm lụa phủ. Mắt bà nhắm nghiền. Hai má hồng hào.

Janey rảo chân bước dọc xuống lối đi giữa hai hàng ghế gấp, nhìn mẹ cô trong giây lát, rồi quay lại. Môi cô run rẩy.

“Cậu Henry có thể gọi hỏa táng là vô đạo nếu cậu ấy muốn, nhưng cái trò quan tài để mở thế này mới thực sự là vô đạo. Trông chẳng giống mẹ em chút nào, nhìn như một mẫu vật nhồi bông vậy.”

“Vậy thì tại sao…”

“Đó là một sự trao đổi để cậu Henry ngậm miệng về vụ hỏa táng. Cầu Chúa cứu vớt chúng con nếu Người nhìn xuống dưới lớp vải phủ và phát hiện ra lớp bìa ép của chiếc quan tài được sơn màu xám để trông như kim loại. Như thế thì sẽ… anh biết đấy…”

“Anh biết,” Hodges nói, và quàng một tay ôm cô.

Bạn bè của người quá cố lục tục đi vào, đi đầu là Althea Greene, y tá của bà Wharfon, và bà Harris, vốn là quản gia của bà. Đến khoảng mười giờ hai mươi gì đó (muộn một cách rất phong cách, Hodges nghĩ bụng), dì Charlotte đến nơi trên cánh tay của em trai. Cậu Henry dẫn bà ta xuống cuối lối đi, nhìn thi hài trong giờ lát, rồi lùi lại. Dì Charlotte nhìn trân trối vào khuôn mặt ngửa lên, rồi cúi xuống và hôn lên môi người chết. Bà ta nói bằng âm lượng chỉ vừa đủ nghe, “Ôi chị ơi, ôi chị ơi.” Lần đầu tiên kể từ khi gặp bà ta, Hodges chợt thấy chút cảm giác gì đó khác với bà ta, ngoài sự khó chịu.

Có đi qua đi lại, có trò chuyện rầm rì, một vài tiếng cười bật ra. Janey đi một vòng chào hỏi, nói chuyện với tất cả mọi người (cũng chỉ tầm hơn chục người, đều thuộc loại mà con gái Hodges gọi là “già mốc meo”), làm tròn phận sự của mình. Cậu Henry đi cùng cô, và trong một lần cô loạng choạng - khi cô đang an ủi bà Greene - ông ta choàng một tay quanh vai cô. Hodges hài lòng chứng kiến cảnh đó. Máu mủ ruột rà, ông nghĩ bụng. Trong những thời điểm thế này, điều đó hầu như không thể lẫn vào đâu được.

Ông là người thừa ở đây, nên ông quyết định đi hít thở chút không khí. Ông đứng trên bậc thềm phía trước một lúc, rà soát những chiếc xe đỗ bên kia đường, tìm kiếm một gã đàn ông ngồi một mình trong xe. Ông không thấy ai, và chợt nhận ra mình cũng chưa thấy Holly Lúng búng đâu cả.

Ông lững thững đi vòng ra bãi đỗ xe của khách viếng và kia rồi, cô ngồi thu lu trên bậc thềm sau. Cô mặc cái váy màu nâu dài đến ngang ống chân nhìn chẳng ra làm sao. Cô buộc tóc thành những búi nhìn cũng chẳng ra làm sao ở hai bên đầu. Với Hodges thì trông Holly giống công chúa Leia sau một năm ăn theo chế độ của Karen Carpenter.

Holly thấy bóng của ông trên vỉa hè, giật nẩy mình, và giấu thứ gì đó sau bàn tay. Ông lại gần, hóa ra đó là điếu thuốc lá mới hút một nửa. Cô trao cho ông cái nhìn nheo nheo, lo lắng. Hodges nghĩ đó là ánh mắt của một con chó đã bị chủ nó cầm tờ báo tẩn quá nhiều lần vì tội tè bậy dưới gầm bàn bếp.

“Đừng nói với mẹ tôi nhé. Bà ấy tưởng tôi bỏ rồi.”

“Bí mật của cô sẽ được an toàn với tôi,” Hodges nói, thầm nghĩ Holly chắc chắn đã quá lớn để còn phải lo lắng về sự phản đối của bà mẹ đối với cái có lẽ là thói quen xấu duy nhất của cô. “Tôi ngồi chung với cô được chứ?”

“Chẳng phải ông nên ở trong đấy với Janey sao?” Nhưng ô vẫn ngồi nhích lại nhường chỗ.

“Ra ngoài hít thở chút thôi. Trừ Janey, tôi không quen ai trong số những người ấy.”

Cô ngó nhìn ông với vẻ tò mò lộ liễu của một đứa trẻ. “Ông với chị họ tôi cặp bồ à?”

Hodges bối rối, không phải vì câu hỏi mà là vì thực tế oái oăm khiến ông thấy chỉ muốn cười phá lán. Ông thầm ước giá mà mình cứ mặc kệ cô hút trộm điếu thuốc cho xong. “À,” ông nói, “bọn tôi là bạn thân. Có lẽ chúng ta chỉ nên dừng ở đó thôi.”

Cô nhún vai và phả khói ra qua lỗ mũi. “Tôi thì thế nào cũng được. Tôi nghĩ phụ nữ nên có bồ nếu muốn. Bản thân tôi thì không. Đàn ông không khiến tôi hứng thú. Tôi không phải là người đồng tính. Đừng có nghĩ như thế. Tôi làm thơ.”

“Vậy sao? Thật á?”

“Ừ.” Và cô không hề dừng lại, như thể đang nói về cùng một chủ đề: “Mẹ tôi 11

◄○►
Hodges và Janey Patterson bước vào sảnh An nghỉ Vĩnh hằng của Nhà tang lễ Soames lúc mười giờ kém mười lăm, và nhờ sự giục giã rất kiên quyết của cô, họ là những người đầu tiên có mặt. Nửa trên nắp quan tài để mở. Nửa dưới phủ một tấm lụa màu xanh. Elizabeth Wharton mặc váy trắng tô điểm bằng những bông hoa xanh rất hợp với tấm lụa phủ. Mắt bà nhắm nghiền. Hai má hồng hào.

Janey rảo chân bước dọc xuống lối đi giữa hai hàng ghế gấp, nhìn mẹ cô trong giây lát, rồi quay lại. Môi cô run rẩy.

“Cậu Henry có thể gọi hỏa táng là vô đạo nếu cậu ấy muốn, nhưng cái trò quan tài để mở thế này mới thực sự là vô đạo. Trông chẳng giống mẹ em chút nào, nhìn như một mẫu vật nhồi bông vậy.”

“Vậy thì tại sao…”

“Đó là một sự trao đổi để cậu Henry ngậm miệng về vụ hỏa táng. Cầu Chúa cứu vớt chúng con nếu Người nhìn xuống dưới lớp vải phủ và phát hiện ra lớp bìa ép của chiếc quan tài được sơn màu xám để trông như kim loại. Như thế thì sẽ… anh biết đấy…”

“Anh biết,” Hodges nói, và quàng một tay ôm cô.

Bạn bè của người quá cố lục tục đi vào, đi đầu là Althea Greene, y tá của bà Wharfon, và bà Harris, vốn là quản gia của bà. Đến khoảng mười giờ hai mươi gì đó (muộn một cách rất phong cách, Hodges nghĩ bụng), dì Charlotte đến nơi trên cánh tay của em trai. Cậu Henry dẫn bà ta xuống cuối lối đi, nhìn thi hài trong giờ lát, rồi lùi lại. Dì Charlotte nhìn trân trối vào khuôn mặt ngửa lên, rồi cúi xuống và hôn lên môi người chết. Bà ta nói bằng âm lượng chỉ vừa đủ nghe, “Ôi chị ơi, ôi chị ơi.” Lần đầu tiên kể từ khi gặp bà ta, Hodges chợt thấy chút cảm giác gì đó khác với bà ta, ngoài sự khó chịu.

Có đi qua đi lại, có trò chuyện rầm rì, một vài tiếng cười bật ra. Janey đi một vòng chào hỏi, nói chuyện với tất cả mọi người (cũng chỉ tầm hơn chục người, đều thuộc loại mà con gái Hodges gọi là “già mốc meo”), làm tròn phận sự của mình. Cậu Henry đi cùng cô, và trong một lần cô loạng choạng - khi cô đang an ủi bà Greene - ông ta choàng một tay quanh vai cô. Hodges hài lòng chứng kiến cảnh đó. Máu mủ ruột rà, ông nghĩ bụng. Trong những thời điểm thế này, điều đó hầu như không thể lẫn vào đâu được.

Ông là người thừa ở đây, nên ông quyết định đi hít thở chút không khí. Ông đứng trên bậc thềm phía trước một lúc, rà soát những chiếc xe đỗ bên kia đường, tìm kiếm một gã đàn ông ngồi một mình trong xe. Ông không thấy ai, và chợt nhận ra mình cũng chưa thấy Holly Lúng búng đâu cả.

Ông lững thững đi vòng ra bãi đỗ xe của khách viếng và kia rồi, cô ngồi thu lu trên bậc thềm sau. Cô mặc cái váy màu nâu dài đến ngang ống chân nhìn chẳng ra làm sao. Cô buộc tóc thành những búi nhìn cũng chẳng ra làm sao ở hai bên đầu. Với Hodges thì trông Holly giống công chúa Leia sau một năm ăn theo chế độ của Karen Carpenter.

Holly thấy bóng của ông trên vỉa hè, giật nẩy mình, và giấu thứ gì đó sau bàn tay. Ông lại gần, hóa ra đó là điếu thuốc lá mới hút một nửa. Cô trao cho ông cái nhìn nheo nheo, lo lắng. Hodges nghĩ đó là ánh mắt của một con chó đã bị chủ nó cầm tờ báo tẩn quá nhiều lần vì tội tè bậy dưới gầm bàn bếp.

“Đừng nói với mẹ tôi nhé. Bà ấy tưởng tôi bỏ rồi.”

“Bí mật của cô sẽ được an toàn với tôi,” Hodges nói, thầm nghĩ Holly chắc chắn đã quá lớn để còn phải lo lắng về sự phản đối của bà mẹ đối với cái có lẽ là thói quen xấu duy nhất của cô. “Tôi ngồi chung với cô được chứ?”

“Chẳng phải ông nên ở trong đấy với Janey sao?” Nhưng ô vẫn ngồi nhích lại nhường chỗ.

“Ra ngoài hít thở chút thôi. Trừ Janey, tôi không quen ai trong số những người ấy.”

Cô ngó nhìn ông với vẻ tò mò lộ liễu của một đứa trẻ. “Ông với chị họ tôi cặp bồ à?”

Hodges bối rối, không phải vì câu hỏi mà là vì thực tế oái oăm khiến ông thấy chỉ muốn cười phá lán. Ông thầm ước giá mà mình cứ mặc kệ cô hút trộm điếu thuốc cho xong. “À,” ông nói, “bọn tôi là bạn thân. Có lẽ chúng ta chỉ nên dừng ở đó thôi.”

Cô nhún vai và phả khói ra qua lỗ mũi. “Tôi thì thế nào cũng được. Tôi nghĩ phụ nữ nên có bồ nếu muốn. Bản thân tôi thì không. Đàn ông không khiến tôi hứng thú. Tôi không phải là người đồng tính. Đừng có nghĩ như thế. Tôi làm thơ.”

“Vậy sao? Thật á?”

“Ừ.” Và cô không hề dừng lại, như thể đang nói về cùng một chủ đề: “Mẹ tôi không ưa chị Janey.”

“Thật à?”

“Bà ấy không nghĩ rằng Janey nên nhận được tất cả tiền của Olivia. Bà ấy bảo như thế không công bằng. Có thể thế, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.”

Cô đang cắn môi, kiểu cắn môi ấy gợi lên trong Hodges một cảm giác ngờ ngợ quen thuộc đến bồn chồn, và chỉ mất một giây để nhận ra lý do: Olivia Trelawney cũng làm vậy trong những lần cảnh sát thẩm vấn bà ta. Máu mủ ruột rà. Hầu như không lẫn vào đâu được.

“Cô chưa hề vào trong đó,” ông nói.

“Chưa, và tôi sẽ không vào đâu, và bà ấy không thể bắt tôi vào được. Tôi chưa bao giờ thấy người chết, và tôi sẽ không bắt đầu vào lúc này đâu. Nó sẽ khiến tôi gặp ác mộng mất.”

Holly dập điếu thuốc trên thành bậc tam cấp, không phải dụi mà là cắm phập nó xuống, chọt lên chọt xuống đến khi tàn lửa tóe ra và đầu lọc gãy rời. Mặt cô tái như như tờ giấy, cô bắt đầu run lẩy bẩy (đầu gối cô gần như gõ nhịp vào nhau theo đúng nghĩa đen), và nếu cô không ngừng nhai nghiến môi dưới thì chắc nó sẽ rá toạc ra mất.

“Đây là phần ồi tệ nhất,” cô nói, và lần này thì không hề lúng búng. Thực ra, nếu giọng cô mà không ngừng ngân lên thì chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành một tiếng thét. “Đây là phần tồi tệ nhất đây là phần tồi tệ nhất, đây là phần tồi tệ nhất!”

Ông quàng một cánh tay quanh bờ vai đang rung bần bật của Holly. Trong tích tắc, rung động ở vai đã lan ra khắp toàn than. Ông đã chắc mẩm là cô sẽ vùng bỏ chạy (có lẽ chỉ nấn ná đủ lâu để gọi ông là một kẻ biến thái và giáng cho ông cái tát vào mặt). Và rồi cơn run rẩy lắng xuống và cô thậm chí còn ngả đầu lên vai ông. Cô thở dốc.

“Cô nói đúng,” ông nói. Đây là phần tồi tệ nhất. “Hôm sau sẽ đỡ hơn.”

“Quan tài sẽ được đóng kín chứ?”

“Ừ.” Ông sẽ nói với Janey là kiểu gì cũng phải đóng vào, trừ phi cô muốn em họ mình lại phải ngồi ngoài này với cái xe đòn.

Holly ngước gương mặt không trang điểm lên nhìn ông. Cô ta chẳng được một cái quái gì, Hodges nghĩ bụng, một tí tẹo trí khôn cũng không, một chút ma mãnh cũng không nốt. Sau này ông sẽ phải hối tiếc sự quy chụp ấy, nhưng hiện tại thì ông nhận ra mình lại đang tư lự nghĩ đến Olivia Trelawney. Đến cách báo chí đối xử với bà ta và cách cảnh sát đối xử với bà ta. Kể cả ông nữa.

“Ông hứa là nó sẽ được đóng kín chứ?”

“Ừ.”

“Hứa gấp đôi chứ?”

“Ngoắc tay luôn, nếu cô muốn.” Tiếp theo, ông vẫn nghĩ đến Olwia và thứ thuốc độc mà gã Mercedes đã nhồi vào đầu bà ta qua máy tính: “Cô vẫn đang dùng thuốc đấy chứ, Holly?”

Mắt cô trợn tròn. “Làm sao ông lại biết tôi dùng Lexapro? Bà ấy đã kể với ông à?”

“Chẳng ai bảo tôi cả. Chẳng cần ai bảo. Trước kia tôi là thanh tra cảnh sát mà.” Ông siết chặt cánh tay quàng quanh vai Holly thêm chút nữa và khẽ lắc người cô một cách thân tình. “Giờ thì trả lời câu hỏi của tôi đi.”

“Nó ở trong tôi xách đây. Hôm nay tôi chưa uống thuốc, vì…” Cô bật cười khúc khích. “Vì nó làm tôi buồn tè suốt.”

“Nếu tôi lấy một cốc nước, sẽ uống thuốc luôn chứ?”

“Vâng. Vì ông.” Vẫn là ánh mắt chòng chọc ấy, cái nhìn của một đứa bé đánh giá một người lớn. “Tôi thích ông. Ông là người tốt Janey thật may mắn. Cả đời tôi chẳng gặp may bao giờ. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ có bạn trai.”

“Tôi sẽ lấy cho cô chút nước,” Hodges vừa nói vừa đứng lên. Đến góc tòa nhà, ông ngoảnh lại. Cô đang cố châm một điếu thuốc khác nhưng thật khó khăn vì cơn run rẩy đã quay lại. Cô giữ chiếc bật lửa Bic rẻ tiền bằng cả hai tay, như một xạ thủ trên trường tập bắn của cảnh sát.

Bên trong, Janey hỏi nãy giờ ông ở đâu. Ông nói cho cô biết và hỏi liệu có thể đóng nắp quan tài tại lễ truy điệu ngày hôm sau dưới không. “Anh nghĩ đó là cách duy nhất khiến cô ấy vào trong,” ông nói.

Janey nhìn bà dì, đang ở giữa một đám bà già, tất cả đều đang sôi nổi trò chuyện. “Con mụ ấy thậm chí còn chưa để ý thấy là Holly không có trong này,” cô nói. “Anh biết không, em vừa mới quyết định mà cả cái quan tài cũng sẽ không đây vào ngày mai. Em sẽ bảo người phụ trách tang lễ nhét nó ra phía sau, và nếu dì C. không thích thì mặc xác bà ấy. Anh nói với Holly thế nhé?”

Tay phụ trách tang lễ kín đáo lượn vòng đưa Hodges vào căn phòng bên cạnh, đồ ăn thức uống đã được, bày biện ở đó. Ông lấy một chai nước Dasani và mang nó ra bãi đỗ xe. Ông truyền đạt lại thông điệp của Janey và ngồi với Holly cho đến khi cô uống một viên thuốc con nhộng nhỏ màu trắng. Khi nó đã trôi xuống, cô mỉm cười với ông. “Tôi thực sự quý ông đấy.”

Và, sử dụng năng lực vĩ đại dưới đào tạo trong ngành cảnh sát, ấy là nói dối một cách thuyết phục, Hodges trìu mến trả lời, “Tôi cũng quý cô, Holly.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK