Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cô quay lại cùng bản sao bức thư dành cho ông, ông nhét nó vào túi trong áo khoác. “Nên để bản gốc vào trong một cái két, nếu ở đây có.”

“Có một chiếc trong ngôi nhà ở Sugar Heights - cái đó được không?”

Có lẽ cũng được, nhưng Hodges không mấy mặn mà với ý tưởng đó. Quá nhiều khách mua tiềm năng ra ra vào vào. Điều đó có lẽ thật ngu xuẩn, mà quả thế thật.

“Cô có tủ két ký gửi nào không?”

“Không, nhưng tôi có thể thuê. Tôi dùng dịch vụ của Bank of America, chỉ cách đây hai khối phố.”

“Tôi thích thế hơn,” Hodges nói trong lúc đi ra cửa.

“Cảm ơn ông vì nhận làm việc này,” cô nói, và chìa cả hai bàn tay của mình ra. Như thể ông vừa mời cô nhảy. “Ông không biết tôi thấy nhẹ cả người thế nào đâu.”

Ông nắm lấy hai bàn tay, bóp nhẹ, rồi buông ra, mặc dù ông sẽ vui nếu được giữ chúng lâu hơn.

“Còn hai việc khác nữa. Thứ nhất, mẹ cô. Bao lâu thì cô đi thăm bà ấy một lần?”

“Khoảng hai ngày một lần gì đó. Thỉnh thoảng tôi mang đồ ăn của nhà hàng Iran mà mẹ và chị Ollie đều thích cho bà - nhân viên nhà bếp của Sunny Acres rất vui lòng hâm nóng lại - và thỉnh thoảng tôi mang cho bà một hai cái đĩa DVD. Mẹ tôi thích những bộ phim ngày xưa, phim mà có Fred Astaire và Ginger Rogers ấy. Lần nào tôi cũng mang cho bà thứ gì đó, và lần nào bà cũng vui vẻ khi nhìn thấy tôi. Những hôm đẹp ngày thì bà có nhận ra tôi. Còn những hôm khác, thì bà hay gọi tôi là Olivia. Hoặc là Charlotte. Đó là dì tôi. Tôi còn một ông cậu nữa.”

“Nếu lần sau mà bà ấy tỉnh táo, cô cần gọi cho tôi để tôi đến gặp bà ấy.”

“Được rồi. Tôi sẽ đi cùng ông. Còn việc nữa là gì?”

“Ông luật sư mà cô nhắc đến. Schron. Cô có thấy ông ta giỏi nghề không?”

“Con dao bén nhất trong ngăn kéo, đó bà ấn tượng của tôi.”

“Nếu tôi tìm ra được gì, thậm chí còn lần ra tên của hung thủ, chúng ta sẽ cần một người như thế. Chúng ta sẽ đi gặp ông ấy, chúng ta sẽ giao nộp lại những bức thư…”

“Những bức thư? Tôi chỉ thấy có bức này.”

Hodges thầm nghĩ, ái chà, khỉ thật, rồi chữa lại. “Ý tôi là bức thư và bản sao.”

“À, vâng.”

“Nếu tôi tìm ra hung thủ, bắt giữ và kết tội hắn là việc của cảnh sát. Việc của Schron là bảo đảm rằng chúng ta không bị bắt vì đi chệch ra ngoài khuôn khổ và tự mình tiến hành điều tra.”

“Như thế là luật hình sự, đúng không? Tôi không chắc là ông ta làm về lĩnh vực đó.”

“Có lẽ là không, nhưng nếu giỏi thì ông ta sẽ biết một ai đó. Người nào giỏi ngang như ông ta. Chúng ta nhất trí về chuyện này không nhỉ? Chúng ta cần phải thế. Tôi sẵn sàng thăm dò loanh quanh, nhưng nếu chuyện này chuyển sang thành công việc của cảnh sát thì chúng ta phải để cảnh sát giải quyết.”

“Tôi hoàn toàn nhất trí mà,” Janey nói. Rồi cô đứng kiễng trên những đầu ngón chân, để tay mình lên vai chiếc áo khoác quá chật của ông, rồi đặt một nụ hôn lên má ông. “Tôi nghĩ ông là một người tốt, Bill. Và là người thích hợp cho công việc này.”

Hodges cảm nhận được nụ hôn đó suốt cả thời gian đi thang máy xuống. Một điểm nhỏ xíu ấm áp thật dễ chịu. Ông lấy làm mừng rằng mình đã kỳ công cạo râu kỹ lưỡng trước khi ra khỏi nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK