Brady rời khỏi Hill Billy Heaven và lái xe theo hướng Bắc về phía sân bay. Có một cửa hàng Home Depot ở khu mua sắm Birch Hill Mall, hắn gần như chắc chắn sẽ kiếm được thứ mình muốn ở đó, nhưng hắn lại-chọn khu Skyway Shopping Complex làm điểm đến. Hắn đang làm một điều nguy hiểm, liều lĩnh, và không cần thiết. Hắn sẽ không khiến chuyện trở nên tệ hại hơn bằng cách thực hiện nó ở nơi cách cửa hàng của DE có một hành lang. Đánh đĩ chín phương cũng phải chừa một phương lấy chồng chứ.
Brady giải quyết công việc ở Skyway’s Garden World và ngay lập tức nhận ra hắn đã lựa chọn đúng đắn. Cửa hàng rộng mênh mông, và vào cái lúc giữa ngày thứ Bảy cuối xuân này, nó lại còn đông nghẹt người đi mua sắm. Ở dãy bán thuốc diệt sâu bọ, Brady bỏ thêm hai lọ GOPHER-GO vào chiếc xe đẩy vốn đã chất đầy hàng hóa ngụy trang: phân bón, đất mùn, hạt giống, và một chiếc cào làm vườn cán ngắn. Hắn biết rằng trực tiếp đi mua chất độc là việc thật là điên rồ khi mà số thuốc hắn đã đặt mua sẽ được chuyển đến hộp thư an toàn trong vài ba ngày tới, nhưng hắn không chờ được. Tuyệt đối không. Có lẽ hắn sẽ chẳng thể đánh bả được con chó của gia đình nhọ ấy trước ngày thứ Hai - và thậm chí có khi là thứ Ba hoặc thứ Tư - nhưng hắn phải làm điều gì đó. Hắn cần phải cảm thấy mình đang… Shakespeare viết thế nào ấy nhỉ? Vung gươm chống lại cả một biển trời rắc rối.
Hắn đứng trong hàng cùng chiếc xe đẩy, tự nhủ rằng nếu cô ả thu ngân (một cục mỡ bò khác, thành phố đang chết ngập lũ này) có ý kiến ý cọt gì về mấy lọ GOPHER-GO, kể cả là một câu vô thưởng vô phạt như Thứ này hiệu nghiệm lắm, hắn sẽ hủy vụ này ngay. Khả năng bị nhớ mặt và lần ra danh tính quá cao: À đúng rồi, hắn chính là gã thanh niên căng thẳng với cái cào làm vườn và lọ bả độc Gopher.
Hắn nghĩ, lẽ ra mình phải đeo kính râm. Như thế cũng đâu có thu hút chú ý quá, cả nửa đám đàn ông ở đây đang đeo kính. Giờ thì quá muộn rồi. Hắn đã bỏ cặp RAY-BAN của mình ở Birch Hill, trong chiếc Subaru. Tất cả những gì hắn có thể làm là đứng trong hàng chờ tính tiền và tự bảo mình đừng có toát mồ hôi. Giống như bảo ai đó đừng nghĩ đến một con gấu trắng màu xanh.
Tôi để ý đến hắn vì thấy hắn vã mồ hôi, con bé tính tiền mỡ bò (họ hàng của Batool Thợ làm bánh, theo như Brady biết) sẽ khai với cảnh sát thế. Và còn vì hắn mua bả độc nữa chứ. Cái loại có chứa chất strychnine.
Trong một thoáng, suýt nữa hắn đã vùng chạy, nhưng lúc này phía sau hắn đã có nhiều người chẳng kém gì phía trước, và nếu hắn phá hàng, chẳng phải người ta sẽ để ý đến điều đó sao? Chẳng phải họ sẽ tự hỏi…
Một cái hẩy từ phía sau. “Đến lượt anh rồi kìa, anh bạn.”
Không còn cách nào khác, Brady đẩy xe lên. Những lọ GOPHER-GO vàng chóe như đang hét tướng lên dưới đáy xe đẩy; đối với Brady dường như chúng là màu của sự điên loạn; và chính xác thì đúng là nên như thế. Có mặt ở đây đúng là điên thật.
Rồi một cảm giác thoải mái đến với hắn, cảm giác như một bàn tay mát lạnh vỗ về trên vầng trán đang sốt bừng bừng.
Đâm xe vào đám người ở City Center thậm chí còn điên rồ hơn ấy chứ… vậy mà mình đã thoát đấy thôi, còn gì nữa?
Đúng, và hắn thoát cả vụ này nữa. Cục mỡ bò dùng máy quét rà qua những món hàng của hắn mà thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái. Cô ả cũng chẳng hề ngẩng đầu lên khi hỏi hắn thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng.
Brady trả tiền mặt.
Hắn không điên đến mức ấy.
Quay trở lại chiếc VW (hắn đậu nó giữa hai chiếc xe tải, khiến cho màu xanh lá cây bóng loáng của nó hầu như không hề phô ra), hắn ngồi sau vô lăng, hít những hơi thật sâu cho đến khi nhịp tim ổn định trở lại. Hắn nghĩ đến lộ trình ngay phía trước, và ý nghĩ đó càng khiến hắn thêm trấn tĩnh.
Thứ nhất Odell. Con chó ngu xuẩn ấy sẽ phải chết thê thảm, và lão cớm về vườn sẽ nhận ra đó chính là lỗi của lão, cho dù nhà ROBINSON không biết điều đó đi nữa. (Từ góc độ khoa học thuần túy, Brady sẽ thích thú theo dõi xem lão thanh tra nghỉ hưu có chịu thừa nhận không. Hắn nghĩ Hodges sẽ không thừa nhận.) Thứ hai, chính thằng cha đó. Brady sẽ để cho lão vài ngày để thấm thía tội lỗi của mình, và biết đâu đấy? Rốt cuộc có khi lão lại tự tử cũng nên. Mặc dù có lẽ là không. Vậy thì Brady sẽ giết lão, phương thức chưa xác định. Và thứ ba…
Một hành động lẫy lừng. Một hành động mà cả trăm năm sau vẫn còn được ghi nhớ. Câu hỏi là, cái hành động lẫy lừng ấy có thể là gì đây?
Brady vặn chìa để nổ máy và chỉnh cái radio giẻ rách của chiếc Beetle đến kênh BAM-100, cuối tuần nào kênh radio này cũng dành thời gian cho bảng xếp hạng nhạc rock. Hắn kịp nghe đoạn cuối một bài của ban nhạc ZZ Top và đang định chuyển sang kênh KISS-92 thì tay hắn đông cứng lại. Thay vì chuyển kênh, hắn tăng âm lượng lên. Số phận đang đáp lại lời hắn. Tay dẫn chương trình cho Brady biết ban nhạc nam hấp dẫn nhất cả nước sẽ đến thành phố biểu diễn đúng một buổi duy nhất - đúng thế, ‘Round Here sẽ biểu diễn tại MAC thứ Năm tới. “Buổi diễn hầu như đã bán hết vé, thưa các bạn trẻ, nhưng chương trình BAM-100 Good Guys vẫn đang giữ khoảng hơn chục vé, và chúng tôi sẽ phân phát từng đôi bắt đầu từ thứ Hai, vì vậy hãy đón nghe để gọi điện tới chương trình và…”
Brad tắt radio. Mắt hắn nhìn xa xăm, đăm chiêu, toan tính MAC là cách mà người dân thành phố gọi Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung Tây - Midwest Culture ang Arts Complex. Công trình này chiếm trọn cả một khối phố và có khán phòng rộng mênh mông.
Hắn tự nhủ, Thế mới đúng là cách để rửa tay gác kiếm. Ôi lạy Chúa tôi, thế mới đúng là cách chứ.
Hắn tự hỏi chính xác thì sức chứa của Khán phòng Mingo ở MAC là bao nhiêu nhỉ. Ba nghìn người chăng? Có khi là bốn? Tối nay về hắn sẽ lên mạng kiểm tra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK