Khi Brady về đến nhà sau mấy tiếng lòng vòng không mục đích thì đã muộn và có một tờ giấy trên cửa sau: Con đi đâu vậy cưng? Có món lasagna mẹ tự làm ở trong lò nhé. Hắn chỉ cần nhìn qua những con chữ xiên xẹo, nguệch ngoạc là biết khi viết chúng bà ta đã say lắm rồi. Hắn lột mảnh giấy rồi lách người vào trong.
Thường thì hắn sẽ kiểm tra bà ta trước tiên, nhưng hắn ngửi thấy mùi khói và hộc tốc lao vào bếp, một màn khói xanh đang lơ lửng trong không khí. Ơn Chúa là thiết bị báo cháy ở đây đã chết (hắn cứ định thay rồi lại quên khuấy mất, có quá nhiều thứ phải làm). Một phần cũng là nhờ cái quạt lò cực khỏe đã hút bớt kha khá khói để ngăn những thiết bị báo cháy còn lại kích hoạt, dù chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ hoạt động nếu hắn không lùa hết khói khỏi chỗ này. Lò nướng đặt ở mức ba trăm năm mươi độ. Hắn tắt nó đi. Hắn mở cửa sổ phía trên bồn rửa, rồi cả cửa sau nữa. Có một chiếc quạt sàn trong tủ kho nơi mẹ con hắn cất đồ lau dọn. Hắn đặt nó hướng về phía chiếc lò nướng quá lửa, và bật mức cao nhất.
Xong xuôi đâu đấy hắn mới vào phòng khách và kiểm tra mẹ mình. Bà ta nằm say bí tỉ trên sofa, mặc chiếc áo choàng ở nhà mở phanh phía trên còn phía dưới phủ xuống hai đùi, bà ta ngáy to và đều đến mức nghe như một chiếc cưa máy đang chạy không. Hắn đảo mắt đi chỗ khác và quay trở vào bếp, miệng không ngừng lầm bầm rủa mẹ-kiếp-mẹ kiếp-mẹ-kiếp-mẹ-kiếp.
Hắn ngồi gục đầu bàn, hai bàn tay trùm lấy thái dương, những ngón tay lùa sâu vào trong tóc. Tại sao khi mọi chuyện bung bét, chúng lại cứ phải bung bét một lèo như thế. Hắn chợt nhận ra mình đang nghĩ đến câu châm ngôn: “Họa vô đơn chí”.
Sau năm phút quạt thoáng, Brady đánh liều mở lò ra. Khi nhìn cái đống thù lù đen sì nghi ngút khói bên trong, cảm giác đói ngấu mà có lẽ hắn đã cảm thấy khi mới về nhà vụt biến mất. Rửa ráy không thể nào làm sạch được cái chảo đó; một giờ kì cọ và cả hộp miếng rửa bát Brillo cũng không thể nào làm sạch cái chảo đó; tia laser công nghiệp chắc cũng không làm sạch nổi. Coi như vứt đi. Cũng may là hắn không về nhà và thấy sở cứu hỏa khốn kiếp đã có mặt và mẹ hắn thì đang mời mọc họ vodka collins.
Hắn đóng cửa lò - hắn không muốn nhìn cái thứ chất thải hạt nhân ấy - và quay vào nhìn mẹ hắn. Trong lúc cặp mắt đang đảo lên đảo xuống dọc cặp chân trần của bà ta, hắn vẫn thầm nghĩ, giá bà ta chết đi có phải tốt hơn không. Tốt hơn cho bà ta và cho mình nữa.
Hắn xuống hầm, dùng giọng nói ra lệnh bật điện và máy tính. Hắn vào máy Số Ba, chỉnh con trỏ chuột vào giữa biểu tượng Ô Xanh… và lưỡng lự. Không phải hắn sợ không có tin nhắn nào từ lão cớm béo về vườn mà là vì hắn sợ rằng sẽ có.
Nếu có thì đó sẽ không phải là thứ hắn muốn đọc. Cơ sự đã thành ra thế này rồi. Đầu óc hắn đã rối tung sẵn rồi, tại sao phải làm nó rối tung thêm nữa?
Trừ phi biết đâu lại có lời đáp cho câu hỏi lão đang làm gì ở tòa chung cư trên đại lộ Lake. Chẳng lẽ lão đang thẩm vấn em gái Olivia Trelawney? Có lẽ. Sáu mươi hai tuổi rồi, chắc chắn không có chuyện lão đang chén cô ta được.
Brady nhấp chuột, và đương nhiên rồi:
Kermitfrog19 muốn trò chuyện với bạn!
Bạn có muốn trò chuyện với kermitfrog19 không?
C - K
Brady chỉnh con trỏ vào K và lấy đầu ngón tay trỏ mân mê xoay trên con chuột. Hắn tự thách mình nhấp chuột và chấm dứt chuyện này ngay ở đây và ngay bây giờ. Hiển nhiên là hắn sẽ không thể dụ được lão cớm béo tự tử như đã làm với bà Trelawney, vậy cớ sao lại không buông? Chẳng phải đó là cách khôn ngoan sao?
Nhưng hắn phải biết.
Quan trọng hơn, không thể để lão thanh tra nghỉ hưu thắng trận này được.
Hắn chỉnh con trỏ sang nút C, nhấp chuột, và tin nhắn - lần này là một tin nhắn khá dài - hiện lên trên màn hình.
Nếu không phải vẫn là cái thằng bạn nhận vơ nhà mày thì tao đã chẳng thèm trả lời, cái loại như mày một xu có mà mua cả tá, nhưng như mày chỉ ra, tao nghỉ hưu rồi và thậm chí là nói chuyện với một thằng điên cũng còn tốt hơn là với tiến sĩ Phil và những chương trình quảng cáo trá hình lúc đêm muộn. Chỉ một show OXICLEAN 30 phút nữa thôi là tao sẽ điên không kém gì mày, HAHAHA. Hơn nữa tao phải cảm ơn mày vì đã giới thiệu tao đến trang này, chứ không tao cũng chẳng thể nào tìm ra được. Tao đã kết bạn được với ba người (không hề điên). Trong đó có một quý bà nói năng tục tĩu hay ra trò!!! Vì vậy OK, “bạn” của tao, để tao thông não cho mày.
Thứ nhất, ai xem CSI cũng đều có thể luận ra rằng tên Sát nhân Mercedes đã mang bao tóc lưới và dùng thuốc tẩy trên mặt nạ hề. Ý tao là, HIỂU CHỬA?
Thứ hai, nếu mày thực sự là kẻ đã trộm chiếc Mercedes của bà Trelawney, thì lẽ ra mày đã phải đề cập đến chiếc chìa valet[42] . Đó là thứ mày không thể nào nghĩ ra được bằng cách xem CSI. Vì vậy, thôi thì đành lặp lại lần nữa vậy, HIỂU CHƯA?
Thứ ba (tao hy vọng mày đang ghi chép), hôm nay tao nhận được điện thoại của cộng sự cũ. Anh ta đã tóm được một kẻ xấu, một kẻ thú tội THẬT. Xem tin tức đi, bạn của tao, và hãy đoán xem tên này sắp thú nhận những gì nữa trong khoảng tuần sau gì đó. Chúc một đêm ngon giấc và nhân tiện đây, tại sao mày không đi quấy rầy ai đó khác với những điều huyễn tưởng của mày hả?
Brady nhớ mang máng một nhân vật hoạt hình - có lẽ là Foghorn Leghorn, con gà trống to bự nói giọng miền Nam - có cái tật nổi điên đến nỗi đầu tiên là cái cổ rồi đến cái đầu nó biến thành một cái nhiệt kế với nhiệt độ cứ tăng vùn vụt từ NƯỚNG đến RANG rồi đến BUNG. Brady gần như cảm thấy điều đó đang xảy ra với mình khi hắn đọc tin nhắn ngạo mạn, trịch thượng và sỉ nhục ấy.
Chìa khóa valet?
Chìa khóa valet?
“Mày đang nói đến chuyện gì vậy hả?” hắn nói, giọng hắn nửa như tiếng thì thầm nửa như tiếng gầm gừ. “Mày đang nói đến chuyện chết tiệt gì vậy hả?”
Hắn đứng bật dậy và hối hả sải bước loanh quanh thành những vòng loạng choạng trên đôi chân chệch choạc như đi cà kheo, vò đầu bứt tóc mạnh đến ứa nước mắt. Mẹ hắn cũng bị quên luôn. Món lasagna cháy đen cũng bị quên luôn. Tất cả mọi thứ đều bị quên phắt chỉ trừ cái tin nhắn đáng căm ghét này.
Lão thậm chí còn khốn nạn đến mức chèn vào một hình mặt cười!
Một hình mặt cười!
Brady đá tung chiếc ghế, ngón chân đau điếng còn ghế thì lăn lông bốc văng qua phòng, đập vào tường. Rồi hắn quay người và chạy trở lại máy tính Số Ba, còng người tại trước chiếc máy tính như một con kền kền. Thôi thúc đầu tiên của hắn là trả lời ngay lập tức, gọi lão cớm khốn kiếp là một kẻ dối trá, một thằng ngu chớm mắc bệnh Alzheimer béo quá, một lão điếm đực ve vãn cả thằng mọi con trong sân của mình. Sau đó chút lý trí còn rơi rớt trong hắn - mong manh và run lẩy bẩy cũng tập hợp và trấn tĩnh lại. Hắn buông tóc ra và vào trang web của tờ báo thành phố. Hắn thậm chí còn chẳng cần nhấp chuột vào mục TIN NÓNG mới có thể nhận ra Hodges đang vênh váo nói đến chuyện gì; nó ở ngay trên trang nhất của số báo ngày mai.
Brady theo dõi mảng tin tội phạm địa phương rất thường xuyên, và biết rõ cả tên của Donald Davis cũng như nhưng đường nét đẹp như tạc của hắn. Hắn biết lũ cớm đã săn lùng Davis vì tội giết vợ, và Brady hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì việc tên kia đã gây tội đó. Giờ thì thằng ngu đó đã thú tội, nhưng không chỉ là tội giết cô ta. Theo như bài báo, Davis cũng đã nhận tội hiếp-giết năm phụ nữ khác. Nói tóm lại, hắn đang tự nhận mình chính là Turnpike Joe.
Thoạt đầu Brady còn chưa liên hệ được chuyện này với tin nhắn trịch thượng của lão cớm béo về vườn. Và rồi nó ập đến với hắn trong cơn choáng váng khiến hắn bừng tỉnh: nhân lúc đang trong tâm trạng muốn dốc sạch tội lỗi, Donnie Davis cũng có ý đồ thú nhận hắn đã gây ra vụ Thảm sát City Center. Khéo hắn còn làm thế rồi cũng nên.
Brady quay cuồng như một tu sĩ Hồi giáo dòng Mevlevi một, hai, rồi ba vòng. Đầu hắn như nứt toác. Mạch hắn nện thình thịch trong lồng ngực, trong cổ, trong thái dương. Hắn thậm chí còn cảm thấy nó cả trong lợi và lưỡi.
Chẳng lẽ Davis đã nói gì đó về chìa khóa valet? Đó là lý do dẫn đến chuyện này?
“Chẳng có chìa khóa valet nào hết,” Brady nói… chỉ có điều làm sao hắn có thể chắc chắn về điều đó đây? Nhỡ nếu có thì sao nào? Và nếu có thì… nếu họ gán chuyện này cho Donald Davis và cướp mất chiến công hoành tráng của Brady Hartsfield… sau những hiểm nguy mà hắn đã trải qua….
Hắn không thể kiềm chế được nữa. Hắn lại ngồi xuống trước máy Số Ba và viết tin nhắn cho kermitfrog19. Chỉ là một tin nhắn ngắn, nhưng tay hắn run lẩy bẩy đến nỗi phải mất đến năm phút mới xong. Hắn gửi nó đi ngay sau khi hoàn thành, không thèm cả đọc lại.
MÀY TOÀN NÓI LĂNG NHĂNG ĐỒ KHỐN KIẾP. OK là chiếc chìa khóa không có trong ổ nhưng nó không phải là CHÌA KHÓA VALET. Nó là chìa dự phòng trong hộc đựng đồ và việc tao dã mở khóe chiếc xe như thế nào LÀ ĐỂ DÀNH CHO MÀY TÌM RA ĐẤY. ĐỒ CHÓ CHẾT.
Donald Davis không phải là kẻ gây ra vụ án này. Tao nhắc lại, DONALD DAVIUS KHÔNG PHẢI LÀ KẺ GÂY RA VỤ ÁN NÀY. Nếu mày nói với mọi người rằng hắn là thủ phạm thì tao sẽ giết mày mặt dù cũn khó có thể gọi là giết một khi mày đã tàn tạ như thế này rồi.
Ký tên,
Sát nhân Mercedes THỰC THỤ
TB: Mẹ mày là một con điếm dâm đãng và đồi trụy.
Brady tắt máy tính và đi lên nhà, để mặc mẹ hắn nằm ngáy trên ghế thay vì giúp bà ta vào giường. Hắn uống ba viên aspirin, rồi thêm viên thứ tư, và nằm vào giường của mình, mắt mở trừng trừng còn người run bần bật, cho đến khi ánh bình minh đầu tiên hiện lên từ phía Đông. Cuối cùng hắn cũng thiếp đi được hai tiếng đồng hồ, một giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị và vật vã.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK