Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do những biện pháp cắt giảm ngân sách mạnh tay từ năm ngoái, hầu hết xe tuần tra của cảnh sát thành phố đều chỉ có một người. Trong trường hợp ở Lowtown thì không. Ở Lowtown, xe tuần tra nào cũng phải có đủ cặp, một cặp lý tưởng bao gồm ít nhất một người da màu, vì ở Lowtown thiểu số lại là đa số. Đúng xế trưa ngày 3 tháng Sáu, các sĩ quan cảnh sát Laverty và Rosario đang lòng vòng đại lộ Lowbriar cách chỗ cây cầu vượt nơi Bill Hodges có lần đã ngăn chặn mấy thằng du côn ra tay cướp bóc tầm nửa dặm. Laverty là dân da trắng. Rosario là dân Mỹ La Tinh. Vì xe của họ mang mã CPC 54, nên trong sở gọi họ là Toody và Muldoon, nhại theo những cảnh sát trong bộ phim sitcom từ đời tám hoánh có tên gọi là Car 54, Where Are You? Amarilis Rosario thỉnh thoảng lại làm trò cười cho những hiệp sĩ xanh đồng nghiệp của cô lúc điểm danh bằng câu, “Úi, úi Toody, tôi có ý này!” Câu đó nghe dễ thương vô cùng khi nói bằng cái giọng Dominica của cô, và lần nào cũng làm bật ra một tràng cười.

Tuy vậy, mỗi khi tuần tra, cô lại là Quý bà Lo toan Mọi Việc. Cả hai đều thế. Đã ở Lowtown là phải thế.

“Đám dặt dẻo này làm tôi nhớ đến những chiếc Blue Angels trong màn trình diễn máy bay tôi từng xem một lần,” cô nói.

“Sao lại thế?”

“Chúng thấy ta đến, chúng tản ra như thể chúng đang ở trong đội hình vậy. Nhìn kìa, một đứa lại vừa đi khỏi.”

Khi họ tiến gần điểm giao cắt giữa Lowbriar và Strike, một thằng nhóc mặc áo khoác khởi động của đội Cleveland Cavaliers (rộng thùng thình và hoàn toàn thừa thãi trong ngày hôm nay) đột nhiên len lén rút khỏi góc phố nơi nó vẫn nhún nhảy từ nãy giờ và rảo bước dọc phố Strike. Trông nó khoảng mười ba tuổi.

“Có thể nó vừa chợt nhớ ra hôm nay phải đi học,” Laverty nói.

Rosario cười phá lên. “Nói như thật ấy, cha nội.”

Lúc này họ đang tiến đến gần góc đường Lowbriar và đại lộ Martin Luther King. MLK là tuyến phố chính khác của khu ổ chuột, và lần này cả nửa tá bọn dặt dẹo quyết định là chúng chợt có việc phải làm ở chỗ khác.

“Đội hình đang bay đi kìa, đúng thật,” Laverty nói. Anh ta bật cười, dù điều đó cũng chẳng buồn cười cho lắm. “Nghe này, cô muốn ăn ở đâu?”

“Để xem cái xe đẩy đó có trên phố Randolph không,” cô ta nói. “Tự nhiên tôi thấy thèm ăn taco.”

“Thì Senor Taco vậy,” anh ta nói, “nhưng xin miễn món đậu nhé được chứ? Chúng ta còn bốn tiếng đồng hồ nữa trong cái… hừm. Nhìn kìa, Rosia. Lạ thật.”

Phía trước, một người đàn ông đang ra khỏi một cửa hiệu mặt tiền, trên tay cầm một hộp hoa dài. Lạ là vì cửa hiệu đó không phải là hàng hoa; nó là Cầm đồ & Cho vay King Virtue. Lạ nữa là người đàn ông đó trông có vẻ là dân da trắng trong khi lúc này họ đang khu đen nhất của Lowtown. Anh ta đang tiến gần đến một chiếc xe thùng Econoline màu trắng cáu bẩn đang đỗ đè lên lề đường sơn vàng: một lỗi hai mươi đô la. Mặc dù vậy Laverty và Rosario đang đói bụng, tâm trí họ lúc này còn hướng về những chiếc taco với món nước xốt cay xè nóng hổi ngon lành mà Senor Taco để trên quầy, và lẽ ra họ đã cho qua rồi. Nhiều khả năng là đã cho qua.

Nhưng.

Với David Berkowits, đó là một vé đỗ xe. Với Ted Bundy, đó là một chiếc đèn hậu bị vỡ. Hôm nay thì một hộp hoa với nếp gấp cẩu thả là tất cả những gì cần thiết để thay đổi thế giới. Trong lúc gã kia loay hoay tìm chìa khóa chiếc xe thùng cũ kỹ của hắn (ngay cả Hoàng đế Ming của hành tinh Mongo cũng không dám để xe không khóa ở Lowtown), cái hộp chúc xuống dưới. Đầu hộp bung ra và thứ gì đó trượt rơi ra ngoài.

Gã kia bắt được và nhét nó trở lại bên trong trước khi nó kịp rơi xuống đường, nhưng Jason Laverty đã có hai năm ở Iraq và anh ta nhận ra ngay một khẩu phóng lựu RPG khi nhìn thấy nó. Anh ta bật đèn hụ và xịch xe vòng ngay phía sau tên kia, gã ta nhìn quanh với vẻ mặt sững sờ. “Súng?” Anh ta quát sang cộng sự. “Lấy súng ra!”

Họ lao ra khỏi cửa xe, những khẩu Glock cầm lăm lăm bằng cả hai tay chĩa lên trời.

“Bỏ cái hộp xuống, thưa ngài!” Laverty quát. “Bỏ cái hộp xuống và để tay lên thành xe! Dựa người về phía trước. Ngay lập tức!”

Thoạt đầu gã kia - khoảng bốn mươi, da màu ô liu, vai xuôi - càng ôm chặt hơn cái hộp hoa vào ngực mình, như ôm một đứa bé. Nhưng khi Rosario hạ súng xuống và chĩa thẳng vào ngực hắn ta, hắn bèn thả nó xuống. Nó mở toác ra và để lộ thứ mà 10

◄○►
Do những biện pháp cắt giảm ngân sách mạnh tay từ năm ngoái, hầu hết xe tuần tra của cảnh sát thành phố đều chỉ có một người. Trong trường hợp ở Lowtown thì không. Ở Lowtown, xe tuần tra nào cũng phải có đủ cặp, một cặp lý tưởng bao gồm ít nhất một người da màu, vì ở Lowtown thiểu số lại là đa số. Đúng xế trưa ngày 3 tháng Sáu, các sĩ quan cảnh sát Laverty và Rosario đang lòng vòng đại lộ Lowbriar cách chỗ cây cầu vượt nơi Bill Hodges có lần đã ngăn chặn mấy thằng du côn ra tay cướp bóc tầm nửa dặm. Laverty là dân da trắng. Rosario là dân Mỹ La Tinh. Vì xe của họ mang mã CPC 54, nên trong sở gọi họ là Toody và Muldoon, nhại theo những cảnh sát trong bộ phim sitcom từ đời tám hoánh có tên gọi là Car 54, Where Are You? Amarilis Rosario thỉnh thoảng lại làm trò cười cho những hiệp sĩ xanh đồng nghiệp của cô lúc điểm danh bằng câu, “Úi, úi Toody, tôi có ý này!” Câu đó nghe dễ thương vô cùng khi nói bằng cái giọng Dominica của cô, và lần nào cũng làm bật ra một tràng cười.

Tuy vậy, mỗi khi tuần tra, cô lại là Quý bà Lo toan Mọi Việc. Cả hai đều thế. Đã ở Lowtown là phải thế.

“Đám dặt dẻo này làm tôi nhớ đến những chiếc Blue Angels trong màn trình diễn máy bay tôi từng xem một lần,” cô nói.

“Sao lại thế?”

“Chúng thấy ta đến, chúng tản ra như thể chúng đang ở trong đội hình vậy. Nhìn kìa, một đứa lại vừa đi khỏi.”

Khi họ tiến gần điểm giao cắt giữa Lowbriar và Strike, một thằng nhóc mặc áo khoác khởi động của đội Cleveland Cavaliers (rộng thùng thình và hoàn toàn thừa thãi trong ngày hôm nay) đột nhiên len lén rút khỏi góc phố nơi nó vẫn nhún nhảy từ nãy giờ và rảo bước dọc phố Strike. Trông nó khoảng mười ba tuổi.

“Có thể nó vừa chợt nhớ ra hôm nay phải đi học,” Laverty nói.

Rosario cười phá lên. “Nói như thật ấy, cha nội.”

Lúc này họ đang tiến đến gần góc đường Lowbriar và đại lộ Martin Luther King. MLK là tuyến phố chính khác của khu ổ chuột, và lần này cả nửa tá bọn dặt dẹo quyết định là chúng chợt có việc phải làm ở chỗ khác.

“Đội hình đang bay đi kìa, đúng thật,” Laverty nói. Anh ta bật cười, dù điều đó cũng chẳng buồn cười cho lắm. “Nghe này, cô muốn ăn ở đâu?”

“Để xem cái xe đẩy đó có trên phố Randolph không,” cô ta nói. “Tự nhiên tôi thấy thèm ăn taco.”

“Thì Senor Taco vậy,” anh ta nói, “nhưng xin miễn món đậu nhé được chứ? Chúng ta còn bốn tiếng đồng hồ nữa trong cái… hừm. Nhìn kìa, Rosia. Lạ thật.”

Phía trước, một người đàn ông đang ra khỏi một cửa hiệu mặt tiền, trên tay cầm một hộp hoa dài. Lạ là vì cửa hiệu đó không phải là hàng hoa; nó là Cầm đồ & Cho vay King Virtue. Lạ nữa là người đàn ông đó trông có vẻ là dân da trắng trong khi lúc này họ đang khu đen nhất của Lowtown. Anh ta đang tiến gần đến một chiếc xe thùng Econoline màu trắng cáu bẩn đang đỗ đè lên lề đường sơn vàng: một lỗi hai mươi đô la. Mặc dù vậy Laverty và Rosario đang đói bụng, tâm trí họ lúc này còn hướng về những chiếc taco với món nước xốt cay xè nóng hổi ngon lành mà Senor Taco để trên quầy, và lẽ ra họ đã cho qua rồi. Nhiều khả năng là đã cho qua.

Nhưng.

Với David Berkowits, đó là một vé đỗ xe. Với Ted Bundy, đó là một chiếc đèn hậu bị vỡ. Hôm nay thì một hộp hoa với nếp gấp cẩu thả là tất cả những gì cần thiết để thay đổi thế giới. Trong lúc gã kia loay hoay tìm chìa khóa chiếc xe thùng cũ kỹ của hắn (ngay cả Hoàng đế Ming của hành tinh Mongo cũng không dám để xe không khóa ở Lowtown), cái hộp chúc xuống dưới. Đầu hộp bung ra và thứ gì đó trượt rơi ra ngoài.

Gã kia bắt được và nhét nó trở lại bên trong trước khi nó kịp rơi xuống đường, nhưng Jason Laverty đã có hai năm ở Iraq và anh ta nhận ra ngay một khẩu phóng lựu RPG khi nhìn thấy nó. Anh ta bật đèn hụ và xịch xe vòng ngay phía sau tên kia, gã ta nhìn quanh với vẻ mặt sững sờ. “Súng?” Anh ta quát sang cộng sự. “Lấy súng ra!”

Họ lao ra khỏi cửa xe, những khẩu Glock cầm lăm lăm bằng cả hai tay chĩa lên trời.

“Bỏ cái hộp xuống, thưa ngài!” Laverty quát. “Bỏ cái hộp xuống và để tay lên thành xe! Dựa người về phía trước. Ngay lập tức!”

Thoạt đầu gã kia - khoảng bốn mươi, da màu ô liu, vai xuôi - càng ôm chặt hơn cái hộp hoa vào ngực mình, như ôm một đứa bé. Nhưng khi Rosario hạ súng xuống và chĩa thẳng vào ngực hắn ta, hắn bèn thả nó xuống. Nó mở toác ra và để lộ thứ mà Laverty đã lờ mờ xác định là một khẩu súng phóng lựu chống tăng Hashim do Nga sản xuất.

“Chết tiệt,” Rosario nói, và sau đó: “Toody, Toody, tôi có ý…”

“Các sĩ quan, hạ vũ khí xuống.”

Laverty dán chặt mắt vào Gã Súng Phóng lựu, nhưng Rosario thì xoay người và nhìn thấy một người đàn ông da trắng tóc muối tiêu mặc áo khoác xanh. Ông ta đeo tai nghe và cũng có một khẩu Glock. Trước khi cô kịp hỏi gì ông ta, đường phố đã ngập tràn những người mặc áo khoác xanh, tất cả đều lao về phía hiệu Cầm đồ & Cho vay King Virtue. Một người vác thanh rầm nện Stinger, trên loại mà cảnh sát vẫn gọi yêu là cục cưng phá cửa. Cô nhìn thấy chữ ATF[49] lưng những chiếc áo khoác và ngay lập tức cô có cái cảm giác mình-giẫm-phải-cứt-rồi không thể lẫn vào đâu được.

“Các sĩ quan, hạ vũ khí xuống. Đặc vụ James Kosinsky, ATF đây.”

Laverty nói, “Có lẽ các vị muốn chúng tôi còng tay hắn trước đã nhỉ? Cứ hỏi vậy cho chắc.”

Các đặc vụ ATF đang tràn vào cửa hiệu cầm đồ như người đi mua sắm dịp Giáng sinh tràn vào Walmart trong ngày Thứ Sáu Đen. Một đám đông đang thành hình bên kia phố, mặc dù còn quá choáng trước quy mô của lực lượng tấn công nên chưa dám ném những lời xiên xỏ. Hoặc những hòn đá, nói luôn cho vuông.

Kosinsky thở dài. “Thôi thì cứ làm đi,” ông ta nói. “Đằng nào cũng mất bò rồi.”

“Chúng tôi có biết là các ông đang định làm gì đâu,” Laverty nói. Trong khi đó, Gã Súng Phóng lựu đã bỏ tay ra khỏi chiếc xe van và cho ra sau, hai cổ tay ép vào nhau. Khá hiển nhiên rằng đây không phải là lần đầu tiên của hắn. “Hắn đang mở xe và tôi thấy cái đó thò ra ngoài đầu hộp. Tôi còn biết làm gì được nữa?”

“Làm điều anh đã làm, tất nhiên.” Từ bên trong hiệu cầm đồ vọng ra tiếng kính vỡ, quát tháo, và rồi tiếng nện uỳnh uỳnh của cái rầm phá cửa được sử dụng. “Tôi bảo này, đằng nào các vị cũng ở đây rồi, tại sao các vị không ném ông Caveli đây ra sau xe rồi vào trong này luôn. Xem chúng ta có gì nào.”

Trong lúc Laverty và Rosario áp giải tù nhân của mình ra xe tuần tra, Kosinsky để ý đến biển hiệu.

“Vậy đấy,” ông ta nói. “Ai trong số hai vị là Toody và ai là Muldoon đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK