Hodges lấy chiếc Nokia ra khỏi áo vest, vừa mở máy ông vừa nhận ra rằng, nếu không có những câu mắng yêu của Janey thì có lẽ bây giờ nó cũng chỉ còn là mớ nhựa chảy và dây điện nghi ngút khói trong hộc đựng đồ chiếc Toyota bị nướng chín của ông.
Ông bấm số gọi nhanh cho Jerome, cầu nguyện là thằng nhóc sẽ bắt máy, và quả thế thật.
“Bác Hodges ạ? Bill? Cháu nghĩ là mọi người vừa nghe thấy một vụ nổ lơ…”
“Im lặng nào, Jerome. Chỉ nghe thôi.” Ông đang bước dọc theo vỉa hè lổn nhổn mảnh kính. Lúc này tiếng còi hụ đã gần hơn, chẳng mấy chốc họ sẽ ở đây, và tất cả những gì ông có để tiếp tục chỉ hoàn toàn là linh cảm. Trừ phi tiềm thức của ông đã bắt đầu tiến hành những liên kết. Điều đó đã từng xảy ra trước đây; ông đâu có mua tất cả những bằng tuyên dương công trạng ấy của sở cảnh sát trên trang Craiglist.
“Cháu đang nghe đây,” Jerome nói.
“Cháu không biết gì về vụ City Center. Cháu không biết gì về Olivia Trelawney hay Janey Patterson.” Tất nhiên là ba người họ đã ăn tối cùng nhau ở DeMasio’s, nhưng ông không nghĩ là trong một thời gian nữa cảnh sát sẽ đi xa đến thế, nếu quả họ có khi nào đến đó thật.
“Cháu biết gì đâu,” Jerome nói. Không có gì ngờ vực hay lưỡng lự trong giọng cậu. “Ai sẽ hỏi vậy? Cảnh sát à?”
“Có thể là sau này. Đầu tiên sẽ là bố mẹ cháu. Vì vụ nổ cháu vừa nghe thấy là xe của bác. Janey lái xe. Bọn bác đã đổi cho nhau vào phút chót. Cô ấy… mất rồi.”
“Chúa ơi, bác Bill, bác phải nói với cảnh sát! Những cộng sự cũ của bác!”
Hodges nghĩ đến những gì cô nói, Hắn là của chúng ta. Chúng ta vẫn hoàn toàn nhất trí về điều đó, đúng không nào?
“Chưa đến lúc. Ngay bây giờ bác cần làm cho xong chuyện này, và bác cần cháu giúp. Tên khốn kiếp đó đã giết cô ấy, bác muốn tóm cổ hắn bằng được. Cháu sẽ giúp chứ?”
“Vâng.” Không phải là Liệu cháu sẽ gặp rắc rối đến mức nào. Không phải là Chuyện này có thể làm hỏng bét việc cháu vào Harvard. Không phải là Đừng lôi cháu và chuyện này. Chỉ là Vâng. Chúa phù hộ Jorome Robinson.
“Cháu vào trang Chiếc Ô Xanh của Debbie bằng tên bác và gửi một tin nhắn cho kẻ đã gây ra chuyện này. Cháu còn nhớ tên tài khoản của bác không?”
“Có ạ. Kermitfrog19. Để cháu lấy mảnh gia…”
“Không có thời gian đâu. Chỉ cần nhớ đại ý được rồi. Và chờ ít nhất một tiếng nữa hãy gửi. Hắn phải biết là bác không gửi tin nhắn đó trước vụ nổ. Hắn phải biết là bác vẫn còn sống.”
Jerome nói, “Bác đọc đi.”
Hodges đọc tin nhắn rồi ngắt máy mà không tạm biệt. Ông nhét điện thoại vào túi quần, cùng với hộp kính của Holly.
Một chiếc xe cứu hỏa vòng qua góc phố, theo sau là hai xe cảnh sát. Họ phóng qua Nhà tang lễ Soames, người liệm xác và vị giáo sĩ chủ trì tang lễ của Elizabeth Wharton đang đứng trên vỉa hè, nheo mắt về phía ánh mặt trời chói chang và chiếc xe đang cháy.
Hodges có rất nhiều việc phải trình bày, nhưng còn một việc quan trọng hơn phải làm trước tiên. Ông cởi áo vest ra, quỳ xuống và phủ lên cánh tay dưới rãnh nước. Ông thấy nước mắt đang ứa ra và ghìm chúng lại. Ông có thể khóc sau. Ngay lúc này, nước mắt không hợp với câu chuyện ông sẽ phải kể.
Cảnh sát, hai thanh niên lái xe một mình, đang ra khỏi xe. Hodges không biết họ. “Các anh sĩ quan,” ông nói.
“Chúng tôi phải yêu cầu ông rời khỏi khu vực, thưa ông,” một người nói, “nhưng nếu ông chứng kiến cái đó…” Anh ta chỉ vào những gì còn lại đang cháy của chiếc Toyota. “… thì tôi cần ông ở gần để có thể thẩm vấn ông.”
“Tôi không chỉ chứng kiến, lẽ ra tôi mới là người ở trong nó.” Hodges lấy ví và mở nó ra để cho cảnh sát thấy thẻ của mình với dòng chữ ĐÃ NGHỈ HƯU màu đỏ đóng ngang đè trên. “Cho đến mùa thu năm ngoái, cộng sự của tôi vẫn là Pete Huntley. Các anh nên gọi cho anh ấy càng sớm càng tốt.”
Viên cảnh sát còn lại nói, “Đó là xe của ông phải không, thưa ông?”
“Vâng.”
Viên cảnh sát đầu tiên nói, “Vậy khi đó ai là người lái?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK