Hodges tỉnh dậy trong phòng bệnh, ngạc nhiên nhận ra mình còn sống nhưng không hề ngạc nhiên khi thấy cộng sự cũ đang ngồi bên giường. Ý nghĩ đầu tiên của ông là Pete - mắt thâm quầng, râu ria không cạo, cổ áo dựng đứng gần chọc cả vào họng - trông còn tệ hơn cả cảm giác của Hodges lúc này. Ý nghĩ thứ hai của ông là về Jerome và Holly.
“Họ có chặn được nó không?”, ông khào khào. Cổ họng ông khô khốc. Ông cố ngồi dậy. Máy móc xung quanh ông bắt đầu tít tít ầm lên mắng mỏ. Ông lại nằm xuống, nhưng mắt ông không hề rời khỏi mặt Pete Huntley. “Được không?”
“Họ đã làm được,” Pete nói. “Người phụ nữ nói tên cô ta là Holly Gibney, nhưng tôi nghĩ cô ấy thực ra là Sheena, Nữ chúa Rừng xanh. Còn tên đó, tên hung thủ…”
“Là perk,” Hodges nói. “Hắn tự nghĩ mình là perk.”
“Ngay lúc này thì hắn chẳng tự nghĩ mình là cái gì hết, và bác sĩ nói có lẽ những ngày có thể suy nghĩ của hắn đã mãi mãi chấm dứt rồi. Gibney đã nện hắn thừa sống thiếu chết. Hắn đang hôn mê sâu. Chức năng não ở mức tối thiểu. Khi nào tự đứng lên đi lại được, anh có thể thăm hắn, nếu anh muốn. Hắn ở dưới cách đây ba tầng.”
“Tôi đang ở đâu? Bệnh viện County à?”
“Kiner. Phòng chăm sóc đặc biệt.”
“Jerome và Holly đang ở đâu?”
“Trong trung tâm. Trả lời một lô một lốc những câu hỏi. Trong khi đó bà mẹ của Sheena đang lồng lộn xung quanh và đe dọa giết người hàng loạt nếu chúng tôi không dừng quấy rối con gái bà ấy.”
Một y tá bước vào và bảo Pete là anh ta sẽ phải đi ra. Cô ta nói gì đó về các chỉ số của ông Hodges và lệnh của bác sĩ. Hodges giơ một tay lên về phía cô ta, mặc dù đó là phải cố gắng lắm.
“Jerome còn vị thành niên và Holly thì có… chút vấn đề. Tất cả là do tôi, Pete.”
“Ồ, chúng tôi biết điều đó mà,” Pete nói. “Quả đúng thế luôn. Chuyện này bổ sung cả một nét nghĩa mới cho cái gọi là hành động vượt rào. Vì Chúa, anh đã nghĩ anh đang làm gì vậy, Billy?”
“Điều tốt nhất tôi có thể làm,” ông nói, và nhắm mắt lại.
Ông mơ màng. Ông nghĩ đến tất cả những giọng trẻ măng ấy, chúng hát theo ban nhạc. Chúng đã về nhà. Chúng yên ổn cả ông giữ nguyên ý nghĩ ấy cho đến khi giấc ngủ chiếm lấy mình.
QUYẾT ĐỊNH KHEN THƯỞNG VĂN PHÒNG THỊ TRƯỞNG.
XÉT VIỆC, Holly Rachel Gibney và Jerome Peter Robinson đã phát hiện một âm mưu thực hiện hành động Khủng bố tại Khán phòng Mingo liền kề với Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung Tây; và XÉT VIỆC, khi nhận ra rằng việc thông báo cho Bộ phận An ninh MAC có thể khiến phần tử Khủng bố nói trên kích hoạt thiết bị nổ có khả năng sát thương lớn, thiết bị nổ này đi kèm với một số mảnh kim loại, họ đã khẩn trương đến Khán phòng Mingo; và XÉT VIỆC, họ đã tự mình đương đầu với phần tử Khủng bố nói trên, bất chấp nguy hiểm lớn cho bản thân; và XÉT VIỆC, họ đã khống chế được phần tử Khủng bố nói trên và ngăn chặn được sự mất mát lớn về tính mạng và thương vong; và XÉT VIỆC, họ đã thực hiện cho Thành phố này một cống hiến anh hùng và vĩ đại.
TRÊN CƠ SỞ ĐÓ, tôi, Richard M. Tewky, Thị trưởng, sau đây xin tặng thưởng cho Holly Rachel Gibney và Jerome Peter Robinson Huân chương Phụng sự, phần thưởng cao quý nhất của thành phố, và tuyên bố rằng tất cả các lĩnh vực Dịch vụ của Thành phố sẽ được cung cấp cho họ hoàn toàn miễn phí trong vòng mười (10) năm; và TRÊN CƠ SỞ ĐÓ, với sự ghi nhận rằng có những hành động vượt ngoài mọi hình thức đền đáp, chúng ta cảm ơn họ bằng tất cả trái tim mình.
Để chứng thực quyết định này, Tôi xin ký tên và Đóng Dấu của Thành phố.
(Đã ký và đóng đấu)
Richard M. Tewky, Thị trưởng
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK