Lần này tuyệt vời hơn vì họ đã hiểu nhau một chút. Cảm giác hồi hộp được thay bằng niềm háo hức. Khi màn yêu đương đã kết thúc, cô chui người vào một chiếc áo sơ mi của ông (chiếc áo to đến nỗi ngực cô biến mất hoàn toàn và đuôi áo rủ xuống quá đầu gối) rồi đi khám phá ngôi nhà nhỏ của ông. Ông căng thẳng bám theo sau.
Cô đưa ra phán quyết sau khi họ đã quay về phòng ngủ. “Không tệ đối với một chàng độc thân. Không có bát đĩa bẩn trong chậu, không có tóc trong bồn tắm, không có phim con heo trên nóc ti vi. Em thậm chí còn thấy một hai loại rau xanh trong ngăn mát, như thế là anh còn được cộng thêm điểm.”
Cô đã nẫng hai lon bia trong tủ lạnh và chạm lon của mình vào lon của ông.
“Anh không bao giờ nghĩ lại ở đây cùng một phụ nữ khác,” Hodges nói. “Có lẽ là chỉ trừ con gái anh ra. Bọn anh nói chuyện qua điện thoại và mail, nhưng cũng đã hai năm nay, Allie không ghé thăm nơi này rồi.”
“Con bé về phe vợ cũ của anh trong vụ ly hôn à?”
“Anh nghĩ thế.” Hodges chưa bao giờ nghĩ về điều đó theo góc độ này. “Nếu thế thì có lẽ là nó đúng.”
“Có lẽ anh quá nghiêm khắc với mình đấy.”
Hodges nhấp bia. Mùi vị thật ngon lành. Ông vừa nhấp thêm ngụm nữa thì một ý nghĩ chợt nảy ra.
“Dì Charlotte có số điện thoại này không, Janey?”
“Không đời nào. Đó không phải lý do em muốn tới đây thay vì về căn hộ, nhưng nếu em nói ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu mình, thì em đang nói dối đấy.” Cô nhìn ông với ánh mắt nghiêm nghị. “Anh sẽ tới dự buổi lễ tưởng niệm hôm thứ Tư chứ? Hãy nói là có đi. Xin anh. Em cần một người bạn.”
“Tất nhiên rồi. Anh sẽ có mặt ở lễ viếng hôm thứ Ba nữa.”
Cô có vẻ ngỡ ngàng, nhưng ngỡ ngàng một cách hạnh phúc. “Như thế thì vượt quá cả kỳ vọng.”
Với Hodges thì không. Lúc này ông đang ở chế độ điều tra toàn phần, và tham dự tang lễ của một người có liên quan đến vụ sát nhân - cho dù là chỉ dính dáng bên lề đi nữa - là quy trình tiêu chuẩn của cảnh sát. Ông không thực sự tin gã Mercedes sẽ xuất hiện ở lễ viếng hay lễ tưởng niệm hôm thứ Tư, nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng này. Hodges chưa xem báo hôm nay, nhưng tay phóng viên nhanh nhạy nào đó chắc hẳn đã liên hệ bà Wharton với Olivia Trelawney, con gái của bà Wharton, người đã tự tử sau khi chiếc xe của mình bị sử dụng làm vũ khí giết người. Mối liên hệ ấy cũng khó có thể gọi là tin tức gì đáng kể, nhưng ai cũng có thể nói thế về những cuộc phiêu lưu của Lindsay Lohan với ma túy và rượu. Hodges nghĩ ít nhất cũng phải có một cột ngắn.
“Anh muốn tới đó,” ông nói. “Em định làm gì với tro cốt?”
“Người phụ trách nhà tang lễ gọi đó là hỏa cốt,” cô nói, và chun mũi giống như cô vẫn làm khi nhại lại câu ừ của ông. “Nghe có ghê không? Cứ như thứ gì đó hòa vào cà phê vậy. May mắn là em dám chắc rằng mình sẽ không phải giành giật thứ đó với dì Charlotte và cậu Henry.”
“Không, em sẽ không phải làm thế đâu. Có một buổi tiếp khách viếng phải không?”
Janey thở dài. “Dì C. khăng khăng phải có. Vì vậy, buổi lễ bắt đầu lúc mười giờ, tiếp sau là tiệc trưa tại Sugar Heights. Trong lúc chúng ta ăn bánh sandwich được chuẩn bị sẵn và kể những câu chuyện ưa thích của mình về Elizabeth Wharton, người ở nhà tang lễ sẽ lo chuyện hỏa táng. Em sẽ quyết định nên làm gì với tro cốt sau khi ba người bọn họ rời đi hôm thứ Năm. Họ thậm chí sẽ không phải nhìn thấy cái bình cốt.”
“Đó là ý tưởng hay.”
“Cảm ơn, nhưng em phát sợ vụ tiệc trưa. Không phải vì bà Greene và những người bạn già còn lại của mẹ, mà là họ. Nếu dì Charlotte mà lên cơn, kiểu gì Holly cũng hoảng loạn. Anh sẽ đến dự cả bữa tiệc trưa nữa chứ?”
“Nếu em cho anh luồn tay vào bên trong chiếc áo sơ mi em đang mặc, anh sẽ làm bất kỳ điều gì em muốn.”
“Trong trường hợp đó, để em cởi cúc giúp anh.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK