Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông dạo bộ quanh khu nhà cho thư thái đầu óc, cất tiếng chào những người mà ông đã không chào từ lâu lắm rồi. Vài tuần, trong một số trường hợp. Bà Melbourne đang làm việc trong vườn nhà, và khi nhìn thấy ông, bà mời ông vào nhà ăn một miếng bánh cà phê.

“Tôi thấy lo cho ông quá”, bà nói khi họ đã ngồi yên vị trong bếp. Bà có cái nhìn sáng rực, hau háu của một con quạ đang dán mắt vào xác một con sóc chuột vừa bị xe cán dẹp lép.

“Làm quen với cuộc sống về hưu khó thật.” Ông nhấp một ngụm cà phê. Cà phê dở tệ, nhưng nóng giãy.

“Một số người không bao giờ có thể quen nổi được,” bà nói, thăm dò ông bằng đôi mắt sáng rực ấy. Chắc bà ta sẽ không tệ chút nào trong IR4, Hodges nghĩ bụng. “Nhất là những người từng làm mấy nghề áp lực cao.”

“Lúc đầu tôi cũng thấy hơi chệch choạc, nhưng giờ thì tốt hơn rồi.”

“Tôi rất vui khi nghe điều đó. Cái cậu nhọ dễ thương ấy vẫn làm việc cho ông đấy à?”

“Jerome ấy à? Vâng.” Hodges mỉm cười, tự hỏi không hiểu Jerome sẽ phản ứng thế nào nếu cậu ta biết có người trong khu phố gọi mình là cậu nhọ dễ thương ấy. Có lẽ cậu ta sẽ nhe răng ra cười nhăn nhở và tuyên bố, Đương nhiên dồi! Jerome và những vẹc đàn bà của cậu ta. Đã nhắm đến Harvard. Princeton để dự phòng.

“Cậu ta bê trễ quá,” bà nói. “Thảm cỏ nhà ông nhìn nhôm nhoam lắm rồi. Cà phê nữa không?”

Hodges mỉm cười khước từ. Nóng giãy đến đâu cũng không cứu nổi thứ cà phê tệ hại này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK