Gọi người!
Đường hầm thời không vạn trượng màu vàng trải ra, rộng vạn trượng, dài hàng vạn trượng, con đường giống như được làm từ hoàng kim, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ vô cùng chói mắt.
Đại lộ Thần Chiến!
Đây là một mệnh khí cực phẩm tiếng tăm lẫy lừng của Trung Chúng Thần Điện, công dụng lớn nhất của nó là liên kết Trung Chúng Thần Điện, có thể dịch chuyển cường giả của Trung Chúng Thần Điện tới bất kì nơi nào trên Chúng Thần Vực. Không chỉ như vậy, nó còn có thể gia tăng thực lực của những cường giả được dịch chuyển đó.
Sau khi đại lộ Chiến Thần xuất hiện, từng luồng khí tức khủng bố như thủy triều đột nhiên ùn ùn kéo đến từ phía cuối con đường.
Thấy cảnh này sắc mặt của các cường giả Nam Chúng Thần Điện đều trở lên vô cùng khó coi, người của Trung Chúng Thần Điện hôm nay quyết tâm muốn làm Nam Chúng Thần Điện bọn họ mất mặt!
Ầm ầm ầm…
Lúc này, bên trong đại lộ Thần Chiến, từng tiếng bước chân như sấm lần lượt truyền tới.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy ở trong đại lộ Thần Chiến, một đám cường giả mặc chiến giáp đỏ bạc chỉnh tề bước ra. Tất cả bọn họ đều mặc chiến giáp đỏ bạc, bề mặt chiến giáp nhẵn bóng như gương, toàn thân tỏa ra luồng ánh sáng như ánh trăng, trong tay bọn họ đều cầm một thanh trường thương màu vàng.
Ước chừng một trăm hai mươi chín tên!
Tất cả bọn họ thấp nhất cũng là ở cảnh giới Thần cấp cao, mà ba người đứng đầu chính là ba cường giả ở cảnh giới chủ thần, khí tức vô cùng cường đại.
Quân Thần Chiến!
Một trong những đội quân tinh nhuệ nhất của Trung Chúng Thần Điện, hàng năm chinh chiến ở khắp vũ trụ, sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp, được coi là sự tồn tại vô địch cùng cảnh giới ở thiên hà Chúng Thần này.
Khuất Tấn gắt gao nhìn Tiêu Uyên, sắc mặt tối sầm lại, mà những cường giả Nam Chúng Thần Điện ở bên cạnh gã cũng đã lần lượt nhích lại gần, trong mắt bọn họ không hề có sự sợ hãi, chỉ có lửa giận ngút trời. Hôm nay đám người Trung Chúng Thần Điện này muốn ngồi lên đầu lên cổ của bọn họ ra uy đây mà!
Tiêu Uyên tức giận chỉ Diệp Quân: “Bắt lấy hắn, nếu có người ngăn cản, trực tiếp xem là kẻ báng bổ mà xử lí.”
Đám quân Thần Chiến đó không hề do dự, đồng loạt nhìn Diệp Quân, từng luồng chiến ý như tấm lưới mà lan tràn về phía Diệp Quân.
Hơn một trăm tên cường giả hàng đầu đều phóng ra chiến ý vậy sẽ khủng khiếp đến mức nào chứ?
Hơn nữa, hơn trăm tên quân Thần Chiến này đều là những kẻ chinh chiến sa trường đã lâu, chiến ý của bọn họ vô cùng ác liệt. Vào khoảnh khắc bọn họ giải phóng chiến ý ra cùng một lúc, tất cả cường giả ở đây đều có cảm giác ngạt thở một cách đáng sợ.
Cách đó không xa, Diệp Quân đối mặt với luồng chiến ý khủng khiếp này nhưng trong mắt lại không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào. Hắn bước về phía trước một bước, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay. Trong mắt hắn, sát ý ngưng tụ lại, một luồng kiếm ý tỏa ra xung quanh hắn.
Mà đám người Nam Tiêu Khuất Tấn cũng đồng loạt giải phóng khí tức của mình, chuẩn bị tử chiến.
Nhưng chính vào lúc này, sáu luồng khí tức đáng sợ đột nhiên cuộn trào qua, cứ như vậy mà cưỡng ép áp chế chiến ý khủng khiếp của hơn một trăm người đó.
Tiêu Uyên nheo mắt lại, quay đầu nhìn. Cách đó không xa, thời không rạn nứt, sáu người từ từ đi tới.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh thẫm, ánh mắt thâm trầm, phong thái ung dung, trên người tỏa ra một luồng khí thế uy áp.
Thấy người đàn ông trung niên này, tất cả cường giả Nam Chúng Thần Điện có mặt ở đây đều vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến Thường Vụ Chủ Thần.”
Thường Vụ Chủ Thần: Chử Lăng!
Nam Tiêu cũng cẩn thận hành lễ, đáy mắt y hiện rõ sự lo lắng.
Tiêu Uyên nhìn Chử Lăng, trong lòng âm thầm đề phòng.
Chử Lăng dẫn theo năm vị chủ thần từ từ đi tới trước mặt Tiêu Uyên, ông ta nhìn Tiêu Uyên, khí thế bức người: “Ngươi vừa mới nói: Cho dù hắn không phải là kẻ báng bổ, ngươi nói hắn là kẻ báng bổ, hắn chính là kẻ báng bổ đúng không?”
Mặc dù người ở trước mặt có cấp bậc cao hơn gã, nhưng Tiêu Uyên lại không hề sợ hãi, gã nhìn Chử Lăng: “Lăng chủ thần, Diệp Quân là kẻ báng bổ, hắn…”