Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Y có lai lịch không nhỏ, hơn nữa còn từ bên ngoài vào nên không đơn giản đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thấy vậy”.
Tả Nhạn nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, sau khi đến đây, ta thấy đàn ông cứ nói chuyện với phụ nữ là đỏ mắt, nhưng ngươi thì không, rõ ràng da mặt ngươi rất dày”.
Diệp Quân: “…”
Trông thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Tả Nhạn cười nói: “Da mặt dày cũng có gì xấu đâu!”
Diệp Quân phì cười: “Đúng vậy”.
Sống trên đời này đúng là da mặt phải dày mới được, không thì còn lâu mới cưới được vợ.
Tả Nhạn đột nhiên lấy một quả dưa chuột ra đưa cho Diệp Quân, hắn không từ chối mà cầm lấy cắn một miếng luôn, sau đó hắn cũng lấy một xâu kẹo hồ lồ trong Tiểu Tháp ra đưa cho Tả Nhạn.
Tả Nhạn nhìn xâu kẹo rồi ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Diệp Quân: “Kẹo hồ lô, ngon lắm!”
Tả Nhạn lọt vỏ kẹo ra nếm thử, sau đó chớp mắt nói: “Đúng là ngon thật!”
Diệp Quân mỉm cười im lặng, sau đó lại làm thêm miếng dưa chuột nữa.
Không lâu sau, hai người đã ra phía ngoài tiểu trấn, tiếp đó đi men theo một con đường nhỏ. Chẳng mấy chốc, họ đã tới giữa sườn núi, khi Diệp Quân nhìn xuống thì chợt sững người trước cảnh vật ở đây.
Đầm Tinh Nguyệt!
Nơi này có hình dạng giống ngà voi, nước dưới đầm sâu không thấy đáy. Trong màn đêm, ánh trăng cùng ánh sao chiếu xuống mặt nước đẹp không tả nổi.
Tả Nhạn đứng cạnh Diệp Quân cũng phải hào hứng thốt lên: “Đẹp quá!”
Nói rồi, cô ấy chợt lấy một thứ gì đó ra rồi chụp xuống phía dưới.
Khi nhìn thấy thứ mà Tả Nhạn đang cầm, Diệp Quân như chết lặng.
Điện thoại!
Đây là điện thoại của hệ Ngân Hà!
Tả Nhạn như chợt nhớ ra điều gì đó nên quay ngoắt lại nhìn Diệp Quân, sau đó giơ thứ trong tay lên nói: “Huynh biết cái này à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tả Nhạn lập tức sáng mắt lên: “Sao huynh lại biết?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Cô đến từ hệ Ngân Hà à?”
Nhiều năm qua, hắn đã gặp không ít người xuyên không.
Tả Nhạn lắc đầu: “Không, ta được một người bạn tặng cho đấy, cô ấy thì đến từ hệ Ngân Hà. Cô ấy kể cho ta nghe là hệ Ngân Hà có nhiều thứ hay ho lắm, có thật không?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật!”
Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Chờ ra khỏi đây rồi, nhất định ta sẽ đến đó chơi một chuyến. Nếu nơi đó mà hay thật thì ta sẽ thu phục rồi chiếm làm của riêng”.
Diệp Quân vội nói: “Đừng đừng, hệ Ngân Hà đã có chủ rồi”.
Tả Nhạn tỉnh bơ nói: “Không sao, ta sẽ đánh với người đó một trận, thắng rồi thì nơi đó là của ta”.
Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười.
Tả Nhạn chợt hỏi: “Huynh đến từ hệ Ngân Hà à?”
Diệp Quân: “Có thể coi là vậy”.
Tả Nhạn quan sát Diệp Quân rồi nói: “Bảo sao huynh lại không đỏ mặt khi nói chuyện với nữ giới, nghe nói đàn ông ở đó khá bạo dạn, đúng không?”
Diệp Quân cười phá lên: “Một phần thôi”.
Tả Nhạn cười nói: “Không ngờ lại được gặp một người đến từ hệ Ngân Hà, thú vị thật!”
Diệp Quân cũng thấy khá thích cô gái cởi mở như Tả Nhạn, kiểu con gái này vốn ngây thơ, hoạt bát và thẳng thắn, càng tiếp xúc càng thấy thú vị.
Tả Nhạn lại chụp thêm vài bức ảnh nữa với vẻ đầy hứng thú.
Diệp Quân nói: “Cô chưa đến đây bao giờ à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Huynh không biết đấy thôi, đầm Tinh Nguyệt này phải khi có trăng với sao mới đẹp. Mà hiện tượng ấy rất hiếm gặp”.
Diệp Quân: “Ra thế”.
Nói xong, anh ngẩng lên ngắm bầu trời sao, trông chúng như những mảnh thuỷ tinh vỡ nằm rải rác trên bầu trời, một dài ngân hà bắt ngang qua tới tít tận đường chân trời, đẹp miễn bàn.
Như chợt nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân hỏi Tả Nhạn: “Cô từ bên ngoài vào đây à?”
Tả Nhạn gật đầu: “Ừm, ta được đưa vào trong này”.
Diệp Quân cau mày hỏi: “Được đưa vào ư?”
Tả Nhạn cười đáp: “Ừm”.
Thấy cô ấy không định chia sẻ nhiều nên Diệp Quân cũng không hỏi nữa, mà nói: “Thế cô biết cách nào ra ngoài không?”
Tả Nhạn lắc đầu: “Không, phong ấn của Cửu Châu Chủ mạnh lắm. Thường thì người bên trong không thể ra ngoài được, chỉ có người bên ngoài dùng các cách đặc biệt thì mới có thể đón người trong này ra thôi”.
Diệp Quân lại thấy đau đầu.
Tả Nhạn nhìn hắn rồi cười nói: “Phúc khí trên người huynh rất mạnh, hai năm nữa chắc chắn sẽ được người bên ngoài chọn. Đến lúc đó, họ sẽ nghĩ cách đưa huynh ra ngoài”.