Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, ông ta cười, nói tiếp: “Cậu vẫn chưa biết điều mình sắp phải đối mặt là gì!”
Diệp Quân thấp giọng hỏi: “Tiền bối, có phải ông đã biết điều gì đó không?”
Vô Biên Chủ khẽ lắc đầu, không muốn nói thêm nữa.
Lúc này, Nhị Nha hơi bực mình: “Vô Biên, ông dài dòng làm cái gì?”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu biết vì sao cha cậu có thể phá thần được không?”
Diệp Quân đáp: “Vì thiên phú cao!”
“Tào lao!”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Sở dĩ hắn có thể phá thần, một nguyên nhân lớn nhất là hắn bắt buộc phải phá thần”.
Diệp Quân cau mày: “Là thế nào?”
Vô Biên Chủ nhìn hắn chăm chú: “Vì cô cô của cậu đứng ở đó, gánh hết mọi nhân quả của hắn. Có thể cậu vẫn chưa hiểu lắm, ta lấy thêm cho cậu một ví dụ nữa. Ông nội cậu, năm xưa ông nội cậu đột phá bản thân, cậu có biết xung quanh ông ấy có bao nhiêu người đã chết không?”
Nhị Nha từ từ nắm chặt tay, đương nhiên cô bé cũng không quên trận chiến đó.
Khi ấy cô bé và Tiểu Bạch đều suýt chết.
Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nói cách khác, cha cậu có thể thất bại vô số lần, bởi vì có cô cô cậu chống lưng, hắn không phá thần, nàng ấy sẽ luôn ở bên hắn, đến khi nào hắn phá thần thì thôi, nói cách khác, cha cậu đã vĩnh viễn đứng ở vị trí bất bại rồi! Không chỉ vậy, năm đó cô cô cậu còn gánh hết nhân quả cho hắn”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Loại phá thần này có khuyết điểm gì không?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Có”.
Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ khẽ nói: “Khuyết điểm là hắn sẽ vĩnh viễn không thể vượt qua được cô cô của cậu…”
Diệp Quân im lặng.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và cha cậu là gì không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.
Vô Biên Chủ đáp: “Cha cậu không lựa chọn con đường vô địch, còn cậu thì lựa chọn con đường vô địch…”
Diệp Quân im lặng.
Vô Biên Chủ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Chăm chỉ tu luyện đi”.
Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, hắn biết người trước mắt muốn nói gì đó với mình, nhưng không biết vì sao ông ta lại không nói thẳng ra.
Diệp Quân không hỏi nữa, với hắn mà nói, hắn đã lựa chọn con đường này thì chỉ có thể đi tiếp, không có đường lui, cuối cùng có thành công hay không, hắn không biết, điều hắn phải làm là cố gắng hết sức.
Diệp Quân đứng dậy hơi cúi đầu chào: “Dù thế nào cũng cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở, cáo từ”.
Nói xong hắn kéo Tô Tử đi.
Nhị Nha nhìn Vô Biên Chủ bên cửa sổ: “Ông chắc chắn sẽ ở lại hệ Ngân Hà mãi chứ?”
Vô Biên Chủ gật đầu.