Vừa nói, hắn vừa dẫn người đàn ông trung niên vào trong viện.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quan một lát, sau đó nói: “Nhạn Nhi nói với ta rằng ngươi rất tốt, bây giờ xem ra con bé không lừa gạt ta, tuổi còn trẻ nhưng khí độ bất phàm, hiếm thấy.”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối quá khen.”
Người đàn ông trung niên nói: “Hôm qua lúc ta đưa Nhạn Nhi đi, con bé muốn từ biệt ngươi, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên ta không cho con bé tới làm phiền ngươi, mà sau khi về, con bé luôn nhắc tới ngươi nên ta quyết định đến gặp ngươi.”
Diệp Quân gật đầu: “Tả Nhạn cô nương có lòng rồi.”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngươi không giống người ở đây.”
Diệp Quân nói: “Ta là người bên ngoài, vì một số nguyên nhân nên bị đưa tới đây.”
Người đàn ông trung niên nói: “Nhạn Nhi muốn ta đón ngươi ra ngoài, nhưng nhà họ Tả chỉ có thể dẫn hai người ra ngoài, Nhạn Nhi là một, mà một người khác thì bọn ta cũng đã quyết định trước rồi.”
Diệp Quân hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Không sao.”
Đối với hắn, bây giờ không thể ra ngoài cũng không sao, bởi vì chỉ cần Tả Nhạn đi ra ngoài liên lạc với Diệp An tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Sao vậy?”
Người đàn ông trung niên nói: “Nhạn Nhi có đưa cho ngươi đồ gì không?”
Nghe vậy, Diệp Quân nhất thời cảnh giác, nhưng sắc mặt vẫn không đổi. “Đồ ư?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân cười nói: “Cô ấy thường xuyên cho ta dưa leo.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, Diệp Quân híp mắt lại, mục đích người đàn ông này tới chủ yếu là sợ Tả Nhạn cho mình gì đó.
Đồ Cửu Châu Chủ cho, Tả Nhạn có thể không coi trọng, nhưng gia đình cô ấy nhất định sẽ rất coi trọng, không chỉ gia đình cô ấy, mà ngày cả người trong toàn bộ vực Cửu Châu cũng rất coi trọng.
Hắn cần cẩn thận hơn mới được, tránh để bị khắp nơi đuổi giết.
...
Bên ngoài.
Tả Lâu theo đường phố đi ra ngoài, bên cạnh ông ta có thêm một người phụ nữ, chính là bà Dư kia.
Bà Dư trầm giọng hỏi: “Tộc trưởng, vì sao không giết hắn?”
Tả Lâu quay đầu nhìn về phía Bà Dư: “Ngươi cảm thấy Nhạn Nhi thích hắn à?”
Bà Dư trầm giọng nói: “Không biết, nhưng ta thấy giết là tốt nhất.”
Tả Lâu lắc đầu: “Không cần, Nhạn Nhi ở đây nhận được cơ duyên lớn, tiền đồ sau này vô hạn, nếu ta giết người này, sau này sẽ có khoảng cách giữa cha con, vì một chuyện nhỏ mà cha con bất hoà thì không đáng.”
Bà Dư muốn nói gì đó, Tả Lâu tiếp tục nói: “Hơn nữa, thiếu niên kia không đơn giản, mặc dù còn trẻ nhưng lại khiêm tốn, không kiêu ngạo, ung dung điềm tĩnh, hắn không phải người bình thường, không nên kết ác duyên.”
Bà Dư trầm giọng nói: “Vậy tại sao tộc trưởng không đưa hắn ra ngoài?”