Diệp Quân mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chém tới, hắn xoay người nhìn Chân Thánh Hạo Nhiên, Chân Thánh Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Còn nhớ lời ta nói trước đây không? Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc nhỏ”.
Diệp Quân nhìn ông ta, nét mặt hơi thay đổi: “Tiền bối, chúng ta…”
Chân Thánh Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Thải Nhi!”
Vừa dứt lời, có một cô gái chậm rãi bước ra từ sau lưng Chân Thánh Hạo Nhiên, cô gái mặc váy màu xanh lục, dịu dàng yên tĩnh.
Chân Thánh Hạo Nhiên nhìn Diệp Quân: “Tiểu hữu, Thải Nhi là vị hôn thê của ta, năm đó đi theo ta, cả đời lận đận, chịu đủ trắc trở, ta muốn nhờ ngươi…”
“Tiểu Nhiên!”
Lúc này, cô gái bỗng kéo tay Hạo Nhi, cô ta khẽ mỉm cười dịu dàng: “Nếu chàng chết, thiếp sẽ theo cùng”.
Hạo Nhiên nhìn về phía cô gái, lắc đầu.
Cô gái cũng lắc đầu với ông ta.
Một lát sau, Chân Thánh Hạo Nhiên bỗng bật cười, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Con đường phía trước gập gềnh, mong ngươi bảo trọng”.
Dứt lời, ông ta kéo cô gái xoay người lao đến chỗ đám cao thủ Đế tộc, đồng thời thiêu đốt thân thể và thần hồn…
Cô gái kia vẫn theo sau như năm đó, dù ông ta có là một kẻ vô dụng hay là Chân Thánh…
Diệp Quân hành lễ với hai người, xoay người ngự kiếm, biến mất ở phía cuối chân trời.
Vèo!
Âm thanh của kiếm đột nhiên vang lên từ Đế Vực.
Hôm đó, có một luồng kiếm quang xé ngang bầu trời, vô số người run rẩy, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Vô số cường giả Đế tộc cũng thấy một nhát kiếm kinh khủng đó, một nhát kiếm kia lập tức chém chết hơn ngàn cường giả Đế tộc ở cấp Chân Thánh, rạch ra một đường lớn dài mấy trăm trăm ngàn trượng, kiếm ý tràn ngập khắp tinh vực, vô số cường giả Đế tộc bị giết chết.
“A!”
Lúc này, ở khu vực tràn đầy vô số kiếm ý đó, một tiếng gào thét đột nhiên vang khắp đất trời, ngay sau đó, từng luồng sức mạnh đáng sợ như thủy triều cuốn về phía khu vực kiếm quang kia, trong nháy mắt, vô số kiếm quang và kiếm ý đã bị nhấn chìm.
Một lát sau, một đoàn người bước ra từ bên trong khu vực thời không kia, dẫn đầu là Đế Nam, còn Đế Vân và Đế Khâu đi cùng ông ta đã bị chém chết.
Bản thân Đế Nam giờ phút này cũng đã bị gãy mất một tay, nhằm vào vết thương của ông ta khiến ông ta không thể nào làm lành lại cánh tay bị gãy.
Vẻ mặt Đế Nam khó coi đến cực hạn, lửa giận trong mắt như muốn phun trào ra ngoài.
Một nhát kiếm!
Kiếm tu tới từ nền văn minh Bỉ Ngạn kia thế mà chỉ dùng hai kiếm đã chém chết hơn hai ngàn cường giả Đế tộc bên cạnh ông ta, còn cả Đế Khâu và Đế Vân!
Đế Khâu và Đế Vân không phải là Chân Thánh bình thường, hai người bọn họ ban đầu là Chân Thánh đầu tiên tham gia vây giết, có thể nói, nếu cho bọn họ thêm một chút thời gian, bọn họ nhất định có thể đạt tới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại, mà giờ phút này họ lại chết ở đây.
Trừ hai người này, còn có hơn hai ngàn cường giả đỉnh cấp được Đế tộc chú tâm bồi dưỡng!
Trái tim ông ta như đang rỉ máu!
Đương nhiên, cơn tức vừa qua, kích động lại tới.
Vì hai nhát kiếm vừa rồi đã suýt chút nữa giết chết ông ta.
Một kiếm tu cảnh giới Chân Thánh mà đã có chiến lực kinh khủng như vậy rồi, nếu như đạt tới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại thì còn mạnh đến đâu nữa?
Ngay tại lúc này, bên cạnh Đế Nam, một ông lão trầm giọng nói: “Trưởng lão, thiếu niên kia đã tới Đế Thành.”
Đế Nam chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt không giấu nổi châm chọc: “Muốn dùng sức của một mình hắn lay động Đế tộc ta ư, nực cười, đi thôi!”
Nói xong, ông ta dẫn một đám cường giả Đế tộc xung quanh biến mất ở phía cuối chân trời, kiếm ý ngập trời kia bắt đầu biến mất.
Một nhát kiếm kia như hoa phù dung sớm nở tối tàn, thoáng qua rồi biến mất.