Diệp Quân thắc mắc: “Vậy sao tộc Bác Thiên lại vào được?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Chúng có một món Thần vật tên Bánh Xe Thời Không, không những có thể trấn áp dòng chảy thời không mà còn mượn được sức mạnh từ chúng. Vậy nên Chân vũ trụ mới không muốn giao chiến với chúng ở trong đó, bằng không sẽ rất thiệt thòi”.
Diệp Quân: “Tiền bối, vậy biên giới thời không của vũ trụ này là?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Là biên giới của vũ trụ”.
Diệp Quân: “Ngoài biên giới ấy còn có vũ trụ nữa không?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Ta không biết. Từ trước đến giờ đã chẳng có bao nhiêu người phá vỡ được biên giới vũ trụ, đó là còn phải trả một cái giá nhất định. Người làm được gần nhất là đại tỷ, sau đó không còn ai xuất hiện. Về sau tỷ ấy bị Vũ Trụ Kiếp giữ chân nên cũng không còn tâm tư đi phá nữa”.
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Bỗng An Nam Tịnh xuất hiện trước mặt hắn, Nhị Nha và Tiểu Bạch xuất hiện cạnh bên.
Hai đứa sau vừa thấy người trước thì chột dạ nấp ra sau lưng Diệp Quân.
An Nam Tịnh im lặng nhìn Diệp Quân.
Hắn ngần ngừ: “Lần này đúng là hơi xúc động ạ”.
Vẫn nên nhận lỗi trước đi.
Không thì ăn đòn là chắc.
Người khác có lẽ còn cố kỵ thân phận hắn, nhưng Diệp Quân biết vị trước mắt mà nổi giận thì hắn cũng bị lôi ra đánh, mà còn không ai dám nói đỡ cho.
An Nam Tịnh lạnh nhạt hỏi lại: “Lỗi gì?"
Diệp Quân ngạc nhiên.
An Nam Tịnh: “Người ta truy sát cậu, cậu không đánh lại mới là sai, hiểu chưa?"
Diệp Quân không biết phải nói gì.
An Nam Tịnh: “Ta bảo cậu đừng gây họa là đừng chủ động ức hiếp người khác, nhưng nếu bị kẻ khác chèn ép thì phải đánh lại, rõ chưa?"
Diệp Quân gật đầu lia lịa: “Dạ rõ!"
An Nam Tịnh gật đầu rồi không nói gì thêm.
Bỗng Kỳ Tỉ Thiên xuất hiện trước mặt hắn, vươn tay ra. Trên tay bà ấy là một giọt máu lớn bằng nắm tay, đang tỏa ra sức mạnh hùng hậu vô cùng.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cái gì vậy tiền bối?"
Kỳ Tỉ Thiên cười: “Huyết mạch của tộc nhân Bác Thiên! Nhưng không được tinh khiết lắm”.
Diệp Quân vươn tay gọi giọt máu kia đến, cầm nó mà có chút khiếp sợ.
Phải công nhận nó mạnh thật sự!
Kỳ Tỉ Thiên nói: “Hấp thu hết đi”.
Diệp Quân gật đầu, bóp vỡ giọt máu. Một tia sáng đỏ chui vào ngực hắn.
Uỳnh!