Diệp Quân gật đầu, lúc này Kiếm Bạch Y bỗng cúi người nói: “Ta cũng muốn có một ngôi nhà”.
Kiếm tu quả thật thà hy sinh cũng không khuất phục.
Nhưng nếu đối phương cho mình quá nhiều lợi ích thì khuất phục cũng được.
Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu áo trắng, sau đó cười nói: “Chào mừng”.
Hắn vừa nói vừa xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng rơi xuống trước mặt nữ kiếm tu áo trắng.
Nữ kiếm tu áo trắng vội cầm lấy.
Tuy rằng chỉ có một viên nhưng viên tinh thể Vĩnh Hằng này lại có tác dụng cực kỳ lớn, chẳng những có thể kéo dài ít nhất một ngàn năm tuổi thọ, còn có thể cứu được tính mạng vào thời khắc quan trọng. Phải biết rằng, tinh thể Vĩnh Hằng này có tác dụng chữa bệnh cực kỳ tốt.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Diệp công tử này thế mà có thể lấy hai viên tinh thể Vĩnh Hằng ra tặng cho người khác.
Con nhà giàu đấy.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta hỏi một câu, hai người có biết Cơ Tiểu Kiếm không?”
Tú Võ hơi ngạc nhiên: “Cậu Diệp biết cô ta à?”
Diệp Quân gật đầu: “Lúc đầu cô ta từng đến giết ta, bị ta đánh cho bỏ chạy”.
Tiểu Tháp: “…”
Tú Võ kinh ngạc nói: “Cậu Diệp đánh cô ta bỏ chạy ư?”, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tú Võ và Kiếm Bạch Y nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.
Diệp Quân bỗng nói: “Thực lực của hai vị so với cô ta thì thế nào?”
Tú Võ do dự rồi nói: “Hai bọn ta chắc hẳn là ngang ngửa cô ta”.
“Ồ…”
Diệp Quân nhìn hai người không nói gì.
Tú Võ hơi xấu hổ: “Cơ Tiểu Kiếm đó là một vị kiếm tu thuần, từng đánh bại ba Trọng Thiên, thực lực quả thật rất mạnh”.
Thật ra hai người họ vẫn không bằng thực lực của Cơ Tiểu Kiếm.
Diệp Quân gật đầu: “Hai người đi theo ta”.
Dứt lời, hắn dẫn hai người và Chu Phạn đi vào Tiểu Tháp.
Sau khi vào Tiểu Tháp, sắc mặt hai người Tú Võ trở nên nghiêm trọng, một lúc sau hai người nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Mười năm trong tháp, một ngày ở ngoài.
Cách biệt thời gian này quả thật rất “biến thái”.
Diệp Quân nhìn hai người, hơi ngạc nhiên: “Sao hai vị lại ngạc nhiên thế?”
Tú Võ do dự một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, thời gian trong này và thời gian bên ngoài...”