Mà ông ta lại chẳng thể làm gì khác được.
Đúng lúc này, Bùi thần hầu chợt tiến lên một bước, sau đó có một luồng uy áp vô hình đã che phủ Hách Liên Phu.
Bùi thần hầu nhìn chằm chằm vào Hách Liên Phu rồi quát: “Quỳ xuống!”
Quỳ xuống!
Tiếng nói vang lên như tiếng sấm, Hách Liên Phu ở cách đó không xa run rẩy toàn thân. Ngay sau đó, có một luồng uy áp đáng sợ khiến ông ta thở không ra hơi, đôi chân cũng dần mềm nhũn.
Khi Hách Liên Phu sắp bị bắt quỳ xuống thì vẻ mặt ông ta chợt trở nên dữ tợn, ý chí chiến đấu không ngừng tăng lên.
Ông ta cũng là một thiên kiêu nên có sự kiêu ngạo của mình, sao giờ có thể khoanh tay chịu trói?
Thà chết cũng không quỳ!
Dù bị dồn vào đường cùng thì Hách Liên Phu cũng quyết không quy hàng, ông ta bùng phát ý chí chiến đấu chưa từng có.
Ông ta đã tự đốt cháy sa thịt cùng thần hồn của mình!
Khí tức của Hách Liên Phu bắt đầu tăng lên điên cuồng, không chỉ thế mà ý chí chiến đấu của ông ta cũng tăng lên không kém. Ý chí ấy cuốn hết thảy mọi thứ và chế ngự luồng uy áp Đại Đạo của Bùi thần hầu.
Thấy thế, Bùi thần hầu híp mắt lại.
Các cường giả của gia tộc Hách Liên đang trốn một chỗ lại bừng lên tia hi vọng.
Khí tức của Hách Liên Phu tăng lên ngất trời, nó đã vượt qua khí tức vốn có của ông ta. Ông ta đã phá vỡ giới hạn của bản thân để đạt đến cảnh giới Thần Tổ, đột nhiên ông ta thấy trong người mình truyền đến một cảm giác trống trải như thiếu mất một thứ gì đó. Tiếp đó, dù khí tức của ông ta có tăng hế nào thì cũng không thể đột phá được cửa ải cuối cùng để thật sự đạt tới cảnh giới Thần Tổ.
Hách Liên Phu cảm thấy hơi hoang mang.
Tả Lâu ở bên ngoài chăm chú nhìn Hách Liên Phu: “Khí Thần Nguyên không đủ!”
Khí Thần Nguyên!
Đây là linh khí mạnh nhất của nền văn minh vũ trụ cấp tám, dù là vực Cửu Châu thì loại linh khí này cũng cực hiếm. Nơi này vốn rất hiếm cường gải cảnh giới Thần Tổ không phải vì ít thiên tài, mà bởi ít khí Thần Nguyên. Nếu không có linh khí này thì dù có giỏi đến mấy cũng khó mà đạt đến cảnh giới Thần Tổ được, chứ đừng nói là cảnh giới Đế Thần trong truyền thuyết.
Bây giờ, Hách Liên Phu không có linh khí Thần Nguyên nên dù tâm cảnh và khí tức của ông ta đều đã đạt đến cảnh giới Thần Tổ thì cũng không thể thật sự bước tới cảnh giới ấy được.
Còn thiếu một bước nữa!
Bùi thần hầu ở gần đó chợt xoè tay ra, một đoá sen lại xuất hiện, ngay sau đó các luồng uy áp Đại Đạo cũng thi nhau lan ra.
Hách Liên Phu không tiếp tục tìm cách đột phá nữa mà ngẩng lên nhìn Bùi thần hầu, sau đó chân phải của ông ta giậm mạnh, cả người như một tia sét lao về phía Bùi thần hầu.
Lần này, khí tức và sức mạnh của ông ta đã hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Song, Bùi thần hầu ở trước mặt ông ta vẫn bình thản như không. Cô ta khẽ điểm vào đoá sen, nó chợt xoay tròn rồi có một tia sáng Đại Đạo bay ra từ đoá sen ấy.
Uỳnh!
Hách Liên Phu bị ép đứng im tại chỗ, sau đó ý chí chiến đầu của ông ta dần bị vỡ nát.
Khiêu chiến vượt cấp?
Bình thường thì được, nhưng Bùi thần hầu là ai cơ chứ? Cô ta có được vị trí như ngày hôm nay thì có thể dễ đối phó hay sao? Ngày xưa, cô ta cũng là thiên tài trong các thiên tài, hơn nữa trong tay lại có chí bảo Đại Đạo nên lực chiến đấu vượt xa các cường giả cảnh giới Thần Tổ bình thường.