Kỳ Chủ im lặng một lúc lâu: “Chỉ dựa vào thực lực của chúng ta thì không thể đấu lại được, mục tiêu của ông ta là luyện chế toàn bộ vũ trụ đã biết thành pháp khí thời gian, đồng thời luyện chế hàng trăm triệu sinh linh thành khí linh, chỉ cần chúng ta công bố chuyện này chắc chắn sẽ có vô số cường giả tới chống lại ông ta”.
Phạn Diêm La Thiên Tử gật đầu tán thành: “Đúng thế, dù là nền văn minh Quy Giả của chúng ta hay là nền văn minh Phệ Giả của cô đều có rất nhiều cường giả ẩn thế… Chúng ta cần nhiều người trợ giúp hơn”.
Kỳ Chủ lập tức nói: “Không được chậm trễ thêm nữa, Phạn Diêm La Thiên Tử, bây giờ chúng ta lập tức thu xếp để toàn bộ sinh linh trên vũ trụ đều biết ý đồ của ông ta”.
Phạn Diêm La Thiên Tử nói: “Được”.
Hai người đang chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, Kỳ Chủ như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu…”
Diệp Quân nhìn Phạn Diêm La Thiên Tử: “Ta muốn hỏi ông về một người”.
Phạn Diêm La Thiên Tử hơi tò mò: “Ai vậy?”
Diệp Quân lấy chân dung của Tần Quan ra: “Mẹ ta”.
Phạn Diêm La Thiên Tử thảng thốt: “Cô ấy là mẹ của cậu?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải, khi xưa bà ấy từng đến nền văn minh Quy Giả, nhưng ta không cảm nhận được khí tức của bà ấy…”
Phạn Diêm La Thiên Tử đáp: “Tần cô nương đã đi rồi”.
Diệp Quân hơi sửng sốt: “Đi rồi?”
Phạn Diêm La Thiên Tử gật đầu: “Khi đó cô ấy đến nền văn minh Quan Huyên của ta đã ở lại đây một thời gian, còn giúp chúng ta phá được cấm chế phong ấn của một di tích bí cảnh, sau đó hình như có việc gì đó nên cô ấy rời đi rồi”.
Nét mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Sao mẹ lại đi mất rồi?
Kỳ Chủ hỏi: “Cậu có kế hoạch gì?”
Diệp Quân im lặng chốc lát: “Đi tìm vài người bạn”.
Kỳ Chủ nhìn hắn, gật đầu: “Được”.
Sau khi Phạn Diêm La Thiên Tử và Kỳ Chủ rời đi, Tiểu Tháp lên tiếng: “Định tìm ai?”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không, khẽ hỏi: “Tháp gia, lần trước cha ta, đại bá và cô cô ra ngoài bao lâu?”
Tiểu Tháp trầm giọng đáp: “Không bao lâu”.
Diệp Quân cười nhẹ: “Ta không muốn cứ có việc là lại nhờ họ đứng ra gánh vác giúp mình, lần này ta muốn dựa vào năng lực của mình để vượt qua cửa ai khó khăn này”.
Tiểu Tháp muốn nói lại thôi.
Diệp Quân lại nói thêm: “Dựa vào ta và Tháp gia ngươi”.
Tiểu Tháp: “…”
Phải thừa nhận là thực ra Tiểu Tháp hơi hoang mang, nói thật, nhà giàu không sợ đời sau phá sản, chỉ sợ đời sau lập nghiệp, nó cũng hơi sợ Diệp Quân muốn mở ra một trang gia phả mới…
Diệp Quân lại hỏi: “Tháp gia, ngươi ủng hộ ta chứ?”
Tiểu Tháp thấp giọng đáp: “Đương nhiên là ta… ủng hộ ngươi rồi, nhưng ngươi cũng biết, năng lực của Tháp gia ta có hạn…”
Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Tháp gia, cứ năm ngày ba bữa chúng ta lại nhờ cô cô và cha ta, với lại ông nội tới giúp đỡ, ngươi không thấy là cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ không khác gì cha ta năm xưa à?”
Tiểu Tháp nói: “Đính chính lại một chút là năm xưa ông nội ngươi chưa từng giúp cha ngươi, lúc nào cũng là cô cô của ngươi giúp, trong phương diện này, ông nội ngươi thật sự chẳng là cái…”
Nói đến đây, nó dừng lại.
Mẹ kiếp!
Không được nói lung tung.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Haiz, nhưng ngươi nói cũng có lý, động một cái là lại nhờ cô cô của ngươi ra giúp, đừng nói là ngươi cảm thấy như vậy rất vô dụng, đến ta cũng thấy như vậy rất vô dụng, bởi vì như vậy làm cho chúng ta có vẻ rất vô tích sự”.
Diệp Quân vội nói: “Vậy lần này hai người đàn ông chúng ta cùng gánh vác nhé?”