Dù có chết, linh hồn có tan biến, cũng phải đánh một trận
Đối mặt với vũ trụ Quan Huyên, Dung Nhược hắn ta có thể chết trận, nhưng không thể chịu thua.
Trong mắt Diệp Khải loé lên sát khí: “Cháy lên!”
Oanh!
Linh hồn của y cũng bắt đầu bốc cháy!
Họ đều giống nhau.
Đối mặt với Chân vũ trụ, Diệp Khải y có thể chết trận, nhưng không thể chịu thua.
Vào lúc này, hai người họ đều cùng chọn cái chết!
Đều lựa chọn cái chết!
Nhìn thấy cảnh này, các thiên tài của vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đều ngơ ngác.
Họ đều không ngờ rằng đến giây phút này rồi, hai người vẫn muốn tiếp tục chiến đấu!
Đốt cháy linh hồn để chiến đấu!
Cuộc chiến sinh tử!
Không chết không thôi!
Từ khi hai người bắt đầu thiêu đốt linh hồn, khí thế vốn đã yếu ớt của cả hai bất chợt tăng vọt.
Oanh!
Oanh!
Hai khí thế đáng sợ bay lên cao, khiến hư không chấn động, thời không bị xé rách.
Dung Nhược cầm đao bằng tay phải nhìn chằm chằm Diệp Khải phía xa, sau đó, nét mặt hắn ta trở nên dữ tợn, đột nhiên biến thành một tia đao quang biến mất khỏi vị trí ban đầu!
Oanh!
Lúc này, dù Dung Nhược đã trở thành linh hồn yếu ớt, nhưng đao thế của hắn ta lại mạnh hơn bao giờ hết!
Một đao liều mạng!
Chiêu đao này như đang muốn chết!
Đao thế phá không, hư không thiên địa sụp đổ!
Diệp Khải ở đối diện Dung Nhược đột nhiên nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ơn tình của người, có lẽ kiếp sau đệ tử sẽ trả!”
Dứt lời, y chợt hét to, mang theo chín Pháp Tắc xông lên.
Ầm!
Lúc này, khí thế của Diệp Khải cũng đã đạt đến giới hạn của bản thân.
Y cũng liều mạng để đánh ra đòn này!
Chiến đấu!
Dưới ánh nhìn của mọi người, hai người va vào nhau theo cách hung tàn nhất.
Oanh!