Tịnh An và Nhất Niệm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hai người phụ nữ nhìn về phía Diệp Quân, thấy cảnh này, Chiêm Thanh lập tức cười khổ, hai người có tiềm lực nhất này đã xem người đàn ông này như chỗ dựa tinh thần rồi!
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được!”
Đương nhiên hắn sẽ không từ chối chuyện có thể nâng cao thực lực rồi.
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Chúng ta phải rời khỏi thời không Vô Gian này trước đã, Tịnh Sơ cô nương còn đang ở bên ngoài, nếu lâu không ra ngoài, bà ấy sẽ lo lắng”.
Chiêm Thanh đáp: “Được!”
Diệp Quân lại nói: “Ta sẽ lén ra ngoài một mình”.
Chiêm Thanh chớp mắt: “Ý của ngươi là đừng để bọn họ biết ngươi đã ra ngoài, đến khi đại chiến với bọn họ sẽ khiến bọn họ trở tay không kịp đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Chiêm Thanh vỗ một cái lên vai Diệp Quân: “Ngươi xấu xa quá đấy, ha ha...”
Diệp Quân: “...”
Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp rồi lặng lẽ rời khỏi thời không Vô Gian. Sau khi đi ra ngoài, những tiếng đánh nhau lập tức truyền tới từ chân trời phía xa, Diệp Quân đưa mắt nhìn sang, ở cuối tầm mắt có mấy cao thủ đang bao vây tấn công Tịnh Sơ.
Tịnh Sơ lúc này đang trong giai đoạn đỉnh cao, với thực lực của bà ta, nếu bà ta không muốn chiến đấu thì dù có năm cao thủ chí tôn cũng không thể làm gì bà ta.
Diệp Quân truyền âm cho Tịnh Sơ.
Ở một nơi khác, Tịnh Sơ đang đại chiến với cao thủ Vô Gian nhận được truyền âm của Diệp Quân thì lập tức không chiến đấu nữa, sau khi phóng ra ý chí võ đạo đẩy lui cao thủ xung quanh thì xoay người, hóa thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.
Thấy Tịnh Sơ chợt rời đi khiến cao thủ của vũ trụ Vô Gian đều hơi nghi ngờ, người phụ nữ này có ý gì? Bỗng dưng đến đây rồi lại đột nhiên đi mất?
Trong một chỗ khuất nào đó, Tộc trưởng Vu Đạo Thiên của tộc Đại Vu nhìn Tịnh Sơ đã biến mất ở phía xa, ông ta cũng nhíu chặt mày.
Một ông lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Bà ta làm vậy là có ý gì?”
Vu Đạo Thiên nhìn chằm chằm theo hướng Tịnh Sơ biến mất: “Hành động của người phụ nữ này hơi kỳ lạ”.
Ông ta không cho rằng Tịnh Sơ đột nhiên chạy đến đánh nhau với vũ trụ Vô Gian chỉ là ăn no rửng mỡ cố ý đến gây chuyện.
Chuyện khác thường chắc chắn có điều mờ ám!
Dường như nghĩ đến điều gì, Vu Đạo Thiên chậm rãi quay đầu nhìn về phía thời không Vô Gian, ông ta nhíu mày.
Nhìn thấy ánh mắt của Vu Đạo Thiên, ông lão trầm giọng nói: “Tộc trưởng đang lo lắng bà ta đột nhiên ra tay là cố ý thu hút sự chú ý của cao thủ trong tộc ta vì Thiên Hành Chủ trong thời không Vô Gian kia ư?”
Vu Đạo Thiên im lặng, nhưng sắc mặt thì hơi u ám.
Ông lão nhìn về phía thời không Vô Gian, sau đó nói: “Thời không Vô Gian này rắc rối phức tạp, lúc trước bà ta đã thử rất nhiều lần nhưng đều không thể phá vỡ được nó, nền văn minh Thiên Hành càng không có ai phá vỡ được nó...”
Vu Đạo Thiên lắc đầu: “Thời không này thật sự rất phức tạp, nhưng người phụ nữ kia làm ra chuyện này chứng tỏ là bà ta có cơ sở... Dù thế nào thì chuyện này cũng không hề bình thường, mà thôi...”
Nói đến đây, ông ta quay đầu nhìn phía sâu trong một tinh không ở hướng khác: “Ngày mai Đại Tế Sư sẽ đến, dù bọn họ có ý đồ gì cũng sắp kết thúc rồi.”
Đại Tế Sư!
Nghe thấy thế, sắc mặt của ông lão ở bên cạnh ông ta cũng hơi thay đổi.
Trong tộc Đại Vu, địa vị của Đại Tế Sư thậm chí còn cao hơn cả Tộc trưởng, vì Đại Tế Sư trong truyền thuyết này có thể giao tiếp với một vài tồn tại không rõ, vì thế rất nhiều lúc cả Tộc trưởng cũng phải nghe theo lệnh của Đại Tế Sư. Mà lão ta không ngờ lần này Đại Tế Sư sẽ đích thân trở về.
Vu Đạo Thiên cất lời: “Liên lạc với Thế Tông của Ác Đạo Minh kia, chuyện này cũng phải nhờ Ác Đạo Minh của ông ta giúp đỡ, không thể để ông ta làm ngư ông đắc lợi được”.
Ông lão gật đầu: “Đã rõ”.
Sau đó lão ta xoay người rời đi.
Ở một nơi khác.
Diệp Quân và Tịnh Sơ đi tới một vùng tinh không, Tịnh Sơ nhìn về phía Diệp Quân: “Ra ngoài rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta vào tháp đi”.