Mặt sông tĩnh lặng như vật chết, lại toát ra sự kỳ lạ khi thần thức chỉ cần mon men đến gần là sẽ biến mất.
Diệp Quân: “Ê chủ nhân bút Đại Đạo, ông nói trong này có ba nghìn sáu trăm Đại Đạo, cái nào cũng đã tiếp cận Chân được chín phần. Vậy cả con sông này là bảo vật à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là Đế khí”.
Diệp Quân lặp lại: “Đế khí?"
Chủ nhân bút Đại Đạo hiếm khi không mỉa mai hắn: “Thần vật cao cấp nhất trong thời không dưới điểm giao Hư Chân, mà cho dù ở đểm giao Hư Chân thì cũng xem như vô địch”.
Diệp Quân tò mò: “Vậy tại sao nó lại ở đây? Với xem ra thì giống như nó đang bị nhốt thì đúng hơn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không phải bị nhốt, mà là bị đánh nát”.
Diệp Quân ngạc nhiên.
Cổ Bàn nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Hai ngươi không nhìn ra chứ gì?"
Diệp Quân quyết định không gây sự, chỉ gật đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không gây hấn mà chỉ vào con sông: “Ba nghìn sáu trăm Đại Đạo bên trong nó đã bị đánh nát, hầu như đang ngủ say, giờ nó chẳng làm được cái tích sự gì cả”.
Diệp Quân: “Nhưng chữa được đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo sao lại không biết hắn đang nghĩ gì: “Muốn thu phục nó à? Mơ đi”.
Diệp Quân: “Thì ta nói cha ta làm”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sượng ngắt.
Ánh mắt của Cổ Bàn đi từ Diệp Quân sang con sông, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân lại tò mò: “Ông biết ai đánh nát nó không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không”.
Nhưng khi hắn nhìn sang, ông ta lại nói: “Dòng sông Đại Đạo là một trong những Đế khí hộ quốc của nước Cổ Thần. Lấy sức mạnh của bọn họ, dưới Tam Kiếm chỉ có duy nhất một người có thể vừa diệt quốc, vừa biến con sông thành ra như thế này”.
Diệp Quân: “Là ai?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta”.
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn im lặng nãy giờ cũng không nhịn được mà mỉa mai: “Ngươi? Nực cười. Ngươi thì khác gì bị thịt đâu chứ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo vứt sang một ánh mắt lạnh lùng, nhưng không cãi lại mà chỉ hỏi: “Tên khốn kia, ngươi có muốn thu phục nó không?"
Diệp Quân quả quyết lắc đầu.
Hắn muốn chứ nhưng rõ ràng bây giờ hắn không thể, chưa kể ông ta hỏi như vậy rõ ràng là đang muốn chơi hắn.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu ngươi muốn thì ta có thể giúp. Dù sao thì bây giờ tình trạng nó như thế này cũng dễ đối phó”.
Diệp Quân trở mặt ngay: “Chơi luôn”.
Lần này đến chủ nhân bút Đại Đạo ngẩn ra.
Diệp Quân khiêu khích: “Ông dám giúp thì ta dám thu phục”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi chắc chứ?"
Diệp Quân đáp ngay: “Chắc”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Được”.
Rồi ông ta khom người, gọi Đạo Ấn hiện lên trong tay phải. Dòng sông chấn động trước khi hóa thành một bản thu nhỏ nằm gọn trong tay ông ta.
Ông ta đưa nó cho Diệp Quân.
Hắn lập tức thu vào.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Tốt”.
Diệp Quân gật đầu.