Cô gái đỏ máu kia trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Chân và Diệp Quân, thời khắc này, trong lòng cô ta chợt trỗi dậy một niềm bất an, hơn nữa, nỗi bất an này ngày càng mãnh liệt.
Cô gái đỏ máu đó nhìn Diệp Quân, nói: “Kẻ này là một biến số, ta sẽ huy động Vũ Trụ Kiếp kiềm chân Chân Thần, ngươi giết hắn”.
Dứt lời, cô ta lập tức hành động…
Ầm ầm!
Từ Kiếp Giới xa xôi, Vũ Trụ Kiếp đang bị Từ Chân trấn áp bỗng chốc sôi trào, ngay sau đó, từng luồng sức mạnh hủy diệt đất trời đánh thẳng vào sức mạnh trấn áp mà Từ Chân để lại đó, cũng vào lúc này, toàn bộ chư thiên vạn giới cùng Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều cảm nhận được một luồng uy lực khổng lồ đè lên.
Tất cả mọi sinh linh đều run rẩy.
Vũ Trụ Kiếp!
Vũ Trụ Kiếp từ chúng sinh mà xuất hiện, bởi vậy, khi Kiếp này bùng nổ, toàn bộ sinh linh trong vũ trụ, bất kể cách xa cỡ nào, đều giống như đứng cùng một chỗ, cảm thụ rõ ràng uy lực khủng bố của Vũ Trụ Kiếp.
Dưới uy lực này, cho dù là Mệnh Vận Đại Đế và các thần linh vũ trụ cũng đều nhỏ bé như con kiến mà thôi.
Giờ khắc này, toàn bộ vũ trụ vô tận đều như bị ngày diệt vong bao phủ.
Chúng sinh run sợ!
Cô gái áo bào trắng thoáng trầm ngâm, bước lên trước một bước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân. Cô ta đang định nói gì thì Từ Chân đột nhiên xòe tay phải, nhẹ nhàng hất lên một cái.
Ầm!
Thoáng chốc, thời không bốn phía kịch liệt run lên, sau đó, từng luồng sức mạnh thần bí bất chợt chém về phía đám cường giả ở đây.
Cô gái áo bào trắng nheo mắt: “Ngự!”
Ầm!
Giây lát, trên đỉnh đầu đám cường giả ở đây đều xuất hiện một bóng mờ thần bí mang hình dáng một tấm chắn màu đen, những tấm chắn màu đen này chống đỡ toàn bộ những luồng sức mạnh bổ xuống họ.
Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Chết!”
Ầm!
Trong cơ thể Diệp Quân, một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên, nháy mắt đã thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cuối cùng, nó bao vây chặt lấy toàn thân và cả linh hồn hắn.
Trước mặt cô gái áo bào trắng này, hắn hoàn toàn không có bất kì năng lực phản kháng nào.
Giờ khắc này, sức mạnh của Từ Chân lại đang dồn để trấn áp Vũ Trụ Kiếp…
Nhưng cũng ngay thời khắc hung hiểm đó, một hơi thở khủng bố từ trong người Từ Chân bùng phát ra ngoài, đồng thời, mái tóc đen nhánh của cô ta dần chuyển sang màu trắng bạc…
Thấy thế, cô gái đỏ máu kia co rút con ngươi, kinh hãi hô lên: “Cô muốn vứt bỏ nhân tính…”
Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hai mắt híp lại.
Tay phải của Từ Chân đang đặt trên vai Diệp Quân…
Ầm!
Ngọn lửa vô danh lập tức bị Từ Chân trấn áp biến mất.
Từ Chân buông tay khỏi Diệp Quân. Khi thấy từng sợi tóc đen nhánh của Từ Chân dần biến thành sợi bạc, Diệp Quân ngây người.
Không chỉ có thế, đáy mắt Từ Chân cũng dần mất đi sự dịu dàng, từ từ trở nên lạnh lẽo.
Song rất nhanh, sự lạnh lùng lại biến thành dịu dàng, Từ Chân nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Quân, hôn nhẹ lên môi hắn rồi nói khẽ: “Ta lưu lại một tia nhân tính cuối cùng của mình cho cậu… Cậu còn ở đây, ta chính là Từ Chân, cậu không còn, ta chính là Chân Thần…”