Diệp Quân dọn dẹp xong khu vực thư viện đó thì đã là chạng vạng, Long Đại vẫn luôn đợi hắn ở đó.
Diệp Quân để chổi xuống, đi đến trước mặt Long Đại, Long Đại đang đọc sách vội để sách xuống, mỉm cười nói: “Ngươi làm xong rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Long Đại cô nương tìm ta có việc gì?”
Long Đại nhìn Diệp Quân: “Cuốn kiếm phổ chưa hoàn chỉnh đó có phải do ngươi sửa không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Thật ra hắn đã đoán được vì sao đối phương lại tới tìm hắn, dĩ nhiên là vì kiếm phổ chưa hoàn thiện đó, hắn cũng không định giấu giếm, hắn cần vài người trợ giúp ở nơi này.
Thấy Diệp Quân thẳng thắn thừa nhận, Long Đại hơi bất ngờ, cô ta nhìn Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Quân nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Long Đại do dự một lúc, sau đó đi theo.
Long Đại đi theo Diệp Quân đến phía sau thư viện, phía sau thư viện là một khu rừng rậm. Sau khi đến khu rừng, Diệp Quân xoay người lại nhìn Long Đại: “Thi triển kiếm kỹ mạnh nhất của cô…”
Nói rồi hắn chỉ vào tảng đá ở đằng xa: “Nhắm vào nó”.
Long Đại nhìn hắn, sau đó xòe tay ra, một thanh linh kiếm xuất hiện trong tay cô ta, đầu ngón chân cô ta điểm nhẹ lên, cả người cô ta bay lên. Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay cô ta bắn ra như một tia kiếm quang, bắn chuẩn xác vào tảng đá kia, bàn tay khổng lồ lập tức vỡ tan.
Sau khi dừng lại, Long Đại đi về phía thanh kiếm đó.
Diệp Quân bỗng nói: “Vận khí ở đan điền…”
Long Đại quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Cứ làm theo đi”.
Long Đại do dự một lát, sau đó nhắm mắt lại, cô ta bắt đầu vận khí ở đan điền, giọng Diệp Quân lại vang lên: “Hãy tĩnh tâm, vận khí sẽ đi vào trong cơ thể, tuần hoàn tới lui không ngừng làm cho trời đất dung hòa, chuyển hóa hơi thở của sáu giới, tập hợp sức mạnh chân nguyên vào thân kiếm, mắt quan sát kiếm, kiếm phản ánh tâm… Thanh kiếm đi theo tâm, quay lại…”
Diệp Quân vừa dứt lời, Long Đại bỗng xòe tay ra, thanh kiếm ở đằng xa rung lên rất mạnh, sau đó hóa thành một tia kiếm quang bay vào trong tay cô ta.
Long Đại khó tin nhìn Diệp Quân, thất thanh ngạc nhiên nói: “Thuật ngự kiếm!”
Thuật ngự kiếm!
Thật ra đây là một loại kiếm kỹ đã bị thất truyền, lúc trước những người ở đại lục hoang tàn rời đi, đã lấy đi những võ kỹ, công pháp và thần thông tu luyện đỉnh cao nhất nên bây giờ kiếm kỹ cấp cao ở đại lục hoang phế này cực kỳ ít, cho dù là học viện Thần Miếu cũng không có thuật ngự kiếm này.
Diệp Quân nói: “Tài năng của cô miễn cưỡng xem như ổn”.
Người phụ nữ trước mặt chỉ nghe hắn nói một lần đã có thể làm được, tài năng quả thật khá ổn.
Sắc mặt Long Đại bỗng trở nên cung kính: “Ngươi…”
Diệp Quân xua tay: “Đừng hỏi lai lịch của ta, ta thấy tài năng của cô khá ổn, cô có hứng thú nhận ta làm sư phụ không?”
Thu nhận đồ đệ?
Long Đại sửng sốt, do dự một chốc, sau đó nói: “Tiền bối, thân phận của ta khá đặc biệt, người trong nhà chắc chắn sẽ không cho phép ta tự ý nhận người khác làm sư phụ…”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Lúc này Long Đại lại chạy đến trước mặt Diệp Quân, cô ta quỳ xuống: “Sư phụ”.
Diệp Quân nhìn Long Đại: “Chẳng phải cô nói người trong nhà sẽ không cho cô tự ý nhận sư phụ sao?”
Long Đại nghiêm túc nói: “Người trong nhà không đồng ý nhưng ta đồng ý, sư phụ xin hãy nhận đệ tử một lạy”.
Cô ta vừa nói vừa cung kính dập đầu.
Cô ta biết đây là cơ hội của cô ta, thiếu niên trước mặt này là một nhân vật tầm cỡ.
Diệp Quân nói: “Đứng lên đi”.