Ông ta phải tên là Tùy Vương mới đúng!
Nhìn thấy Mộ Niệm Niệm, Tội Vương vội hỏi: “Niệm cô nương, Kiếm Chủ Nhân Gian… có còn không?”
Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Không còn nữa rồi!”
Nghe vậy, trong mắt Tội Vương thoáng qua vẻ bất ngờ: “Cuối cùng hắn vẫn không đánh lại Chân Vũ Trụ!”
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Hắn đã phá thần thành công rồi”.
Tội Vương bỗng ngẩng đầu nhìn Mộ Niệm Niệm, nói với vẻ không thể tin được: “Phá… Phá thần thành công rồi ư?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu, cười trả lời: “Đúng thế!”
Tội Vương cười khổ: “Không ngờ hắn lại thật sự đi được đến bước đó… Đúng là lợi hại!”
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn ở đây à?”
Tội Vương gật đầu, năm đó trong trận chiến giữa Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên ở thế yếu, ông ta thấy tình hình không ổn nên đã bỏ chạy. Sau khi chạy trốn thì tình cờ phát hiện ra nơi này, có được một phần truyền thừa ở đây nên quyết định khổ luyện tại đây luôn!
Bao nhiêu năm nay, ông ta không dám ra ngoài.
Bởi vì ban đầu ông ta phản bội Chân Vũ Trụ, sau đó lại phản bội vũ trụ Quan Huyên… Bây giờ mà ra ông ta sợ mình chết oan chết uổng, vì thế ông ta ở đây khổ luyện, cho đến ngày thành Đại Đế.
Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ không hận ông ta chứ?
Tội Vương rất lo lắng.
Mộ Niệm Niệm ở trên trời cười khẽ: “Tội Vương, chúc mừng ông đã trở thành Đại Đế!”
Tội Vương đang định nói gì đó thì như nhớ đến điều gì, ông ta bỗng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, khi thấy hắn, ông ta sững sờ tại chỗ: “Vị… Vị này là?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ông đoán xem!”
Tội Vương bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất: “Thuộc hạ Tội Vương bái kiến thiếu chủ!”
Diệp Quân ngẩn ra.
Tội Vương lại nói tiếp: “Thiếu chủ, thuộc hạ có tội! Thuộc hạ có tội!”
Diệp Quân nhìn Tội Vương, không nói gì.
Thấy Diệp Quân không nói gì, lòng Tội Vương trầm xuống, trông vị thiếu chủ này cũng không dễ lừa, vì thế ông ta thắng thắn thú nhận: “Thiếu chủ, năm xưa thuộc hạ tham sống sợ chết, lâm trận bỏ chạy, mong thiếu chủ trị tội”.
Diệp Quân nhìn Tội Vương hỏi: “Ông là thần linh của Chân Vũ Trụ?”
Tội Vương gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười bảo: “Con quyết định đi”.
Diệp Quân cười: “Ông đi đi”.
Tội Vương sững sờ.
Diệp Quân nhìn Tội Vương: “Ai cũng sợ chết cả, ông sợ chết cũng là điều bình thường”.
Vẻ mặt Tội Vương phức tạp.
Đúng là ông ta sợ chết!