Từ Thục nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử muốn nàng xuất hiện?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Thụ bình tĩnh nói: “Sẽ không xuất hiện nữa”.
Diệp Quân hơi cúi đầu, người run lên.
Từ Thụ đột nhiên cười: “Đương nhiên, ta có cách để nàng ta xuất hiện!”
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Thụ.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Nếu ta vui thì nàng ta sẽ xuất hiện”.
Diệp Quân cau mày: “Là thế nào?”
Từ Thụ cười đáp: “Nếu ta muốn tạm thời phong ấn ký ức kiếp này, sử dụng tiếp ký ức kiếp đó của Bát Uyển thì Bát Uyển của ngươi sẽ xuất hiện”.
Diệp Quân trầm giọng: “Có thể làm vậy được hả?”
Từ Thụ gật đầu: “Có thể, đương nhiên là ta phải vui”.
Diệp Quân nhìn Từ Thụ: “Phải làm thế nào thì cô mới vui?”
Từ Thụ nhún vai: “Không biết, phải phụ thuộc vào ngươi thôi”.
Diệp Quân cạn lời.
Cô đang chơi ta đấy à?
Ta phải làm thế nào thì cô mới vui?
Viết sách vàng cho cô à?
Hắn biết ba tỷ muội này đều thích những quyển sách cổ có màu, hơn nữa càng vàng càng thích!
Nhìn Diệp Quân không nói nên lời, ý cười trên mặt Từ Thụ càng rõ hơn: “Hai ngày nữa ta sẽ đến hệ Ngân Hà, thời gian này ta muốn đến một nơi, ngươi đi với ta đi”.
Diệp Quân vừa định từ chối thì Từ Thụ lại nói: “Khi ta đi, ta có thể cho ngươi gặp Bát Uyển của ngươi”.
Diệp Quân lập tức nói: “Thật chứ?”
Từ Thụ gật đầu: “Thông thường ta đều không nói dối”.
Diệp Quân trầm mặc một hồi mới đáp: “Được”.
Từ Thụ nhìn hắn, cười bảo: “Đi thôi”.
Nói xong nàng ta đứng dậy nắm tay Diệp Quân biến mất tại chỗ.
Trong điện, Từ Nhu im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài: “Mình cứ hay làm mấy vụ làm ăn lỗ vốn…”
Nói rồi nàng ta cúi đầu nhìn tay phải của mình, trong lòng bàn tay có một ấn lô kiếp màu đỏ sậm.
Từ Nhu khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Thời gian không còn nhiều nữa rồi”.
…
Từ Thụ đưa Diệp Quân đến một vùng thảo nguyên, thảo nguyên mênh mông vô biên, ở cuối tầm nhìn có bò dê thành đàn, hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, vô cùng tráng lệ.
Trời xanh, mây trắng, thảo nguyên!