Sắc mặt Mục Khoản hơi tái đi, run giọng nói: "Cha ta còn thì Mục tộc sẽ tàn, Mục tộc mà tàn thì cũng không có lợi ích gì cho Quân Đế cả, bởi vì Mục tộc đã đóng đô ở Mục Vực rất nhiều năm, người dân và sinh linh ở đó luôn luôn ủng hộ Mục tộc, một khi Mục tộc bị tiêu diệt thì lòng dân ở Mục Vực tất sẽ bàng hoàng, hơn nữa còn sinh ra căm hận với Quân Đế, đã vậy thì việc phổ cập Quan Huyên Pháp của Quân Đế sẽ gặp rất nhiều trở ngại".
Nói rồi, cô ta hít sâu một hơi: "Nếu ta trở thành tộc trưởng Mục tộc thì sẽ dốc toàn lực trợ giúp Quân Đế phổ biến Quan Huyên Pháp, cũng sẽ thúc đẩy cải cách Mục Vực".
Diệp Quân nhìn cô gái có vóc dáng vô cùng xinh đẹp ở trước mắt: "Cô biết Quan Huyên Pháp?"
Mục Khoản vội lấy ra một quyển sách cổ rồi cung kính trả lời: "Quan Huyên Pháp ta đã thuộc nằm lòng, ta biết Quân Đế đang suy nghĩ gì".
Diệp Quân hứng thú: "Cô nói thử xem".
Mục Khoản do dự một lát nhưng vẫn nói: "Đâu tiên Quân Đế muốn thống nhất toàn bộ Thập Hoang, sau đó phổ cập Quan Huyên Pháp để củng cố vững chất trật tự và đạo thống của ngài, tiếp theo là tính đến vùng cấm Cổ Hoang, sau khi thống nhất toàn bộ vùng cấm Cổ Hoang thì Quân Đế sẽ dùng hai nơi này để làm trụ cột phát triển thế lực của mình, cuối cùng là nhắm đến văn minh Toại Minh trong truyền thuyết".
Nói rồi, cô ta nhìn Diệp Quân rồi nói tiếp: "Thứ Quân Đế tính toán là cả vũ trụ!"
Diệp Quân cười nói: "Vậy theo cô thì ta làm vậy có được không?"
Mục Khoản trầm giọng nói: "Được, hoàn toàn được, nhưng cần có một điều kiện, đó chính là thời gian, trong quá trình này không thể có thế lực mạnh mẽ nào nhắm đến chúng ta. Hơn nữa Quân Đế không thể nhân từ, nhất định phải dùng thủ đoạn sắt thép và máu tươi để trấn áp tất cả gia tộc không phù hợp quy tắc, nhất là những gia tộc và tông phái đang cầu mong gặp may. Một khi không đủ tàn nhẫn thì những người kia sẽ xem thường Quân Đế, sẽ bằng mặt mà không bằng lòng với Quân Đế, sống hai lòng dễ đổi thay, nếu vậy thì việc phổ cập Quan Huyên Pháp sẽ vô cùng chậm..."
Nói đến đây, cô ta bỗng lấy ra một quyển sổ nho nhỏ đưa cho Diệp Quân: "Quân Đế, về việc phát triển của tương lai Thập Hoang, à không, của vũ trụ Quan Huyên, ta đã viết hết vào đây. Đây cũng là một vài suy nghĩ của ta, nếu có chỗ nào không hợp lý thì kính mong Quân Đế góp ý".
Diệp Quân đưa mắt nhìn Mục Khoản rồi cầm lấy quyển sổ kia, hắn mở ra xem, một lát sau mới nói: "Ta sẽ bảo Tĩnh Chiêu cô nương giam cầm tộc trưởng Mục tộc của cô. Tất nhiên trước đó ta sẽ bảo Tĩnh Chiêu diệt Mục tộc, trong thời khắc Mục tộc lâm vào tuyệt vọng thì cô hãy xuất hiện cứu lấy dòng tộc của mình. Như vậy thì Mục tộc mới nhận cô làm chủ".
Mục Khoản đột nhiên quỳ bịch xuống.
Cô ta lạy một cái sát đất, run giọng nói: "Đa tạ Quân Đế".
Diệp Quân lại nhìn quyển sổ, sau đó nói: "Trong đây có rất nhiều ý kiến tốt, ví như mở khoa cử, lấy Quan Huyên Pháp làm trụ cột để mời chào nhân tài, để nhiều người ở dưới tầng đáy xã hội cũng có cơ hội thâm gia thử sức, suy nghĩ này của cô, ta rất thích".
Nói đến đây, hắn lại nhìn Mục Khoản đang quỳ rạp dưới đất: "Cô là một người có dã tâm rất lớn, đó không phải là chuyện xấu. Thế nhưng làm người thì phải chú ý nguyên tắc, chuyện như giết cha là nghịch lại lẽ thường, khiến trời đất căm phẫn. Sau này có ta ủng hộ cô, cha cô sẽ không làm gì được đâu..."
Mục Khoản vội nói: "Đa tạ Quân Đế".
Diệp Quân gật gật đầu: "Cô lui xuống đi, sau đó nghe Tĩnh Chiêu cô nương phân phó".
Mục Khoản thi lễ thật lâu rồi mới lui xuống.
Mục Khoản vừa rời đi thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã xuất hiện trong đại điện.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: "Thở dài cái gì?"
Diệp Quân nhìn về phía cô ta, dịu dàng nói: "Có câu vạn sự khởi đầu nan, ta vừa thành lập trật tự ở Thập Hoang, chắc chắn sẽ có vô số khó khăn, nhất là gặp phải bài xích từ các dòng tộc. Tuy họ đã thần phục ta, nhưng tâm niệm vẫn khác nhau, bởi vậy sau này còn cần cô tốn nhiều tâm sức giúp đỡ. Ta biết cô cũng rất cực, quản một tộc Đệ Nhất khổng lồ đã hao tâm, bây giờ còn phải giúp ta những việc này. Nhưng hết cách rồi, ta đến Thập Hoang cũng chỉ có một người tri kỷ là cô, không nhờ cô thì ta chẳng thể nhờ ai được nữa".
Nghe Diệp Quân nói thế, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng cúi đầu, tim không ngừng đập mạnh.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời khỏi sân nhỏ, trong lòng hốt hoảng.
Lúc này, một cô gái tới bên cạnh cô ta, người tới là Đệ Nhất U, Đệ Nhất U chần chờ rồi mới nói: “Tỷ!”