Nhưng ở học viện Ngân Hà, mọi người không có nguy cơ sinh tồn.
Không có nguy cơ sinh tồn thì dĩ nhiên động lực học kiếm sẽ giảm đi, nhất là ở đây vẫn không có truyền thừa kiếm đạo, lại ít linh khí.
Nền văn minh võ đạo quá lạc hậu.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, phải để ba người này thấy được kiếm tu thật sự, để họ có một mục tiêu học tập.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Mọi người muốn hiểu biết về kiếm ý chút không?”
Mục Vân gật đầu: “Muốn ạ”.
Song Song nhìn Diệp Quân không nói gì, nhưng ánh mắt cũng có phần mong đợi.
Hiên Viên Lăng cũng tràn đầy mong chờ.
Diệp Quân cười nói: “Vì vài nguyên nhân đặc biệt nên tôi không thể thi triển kiếm ý quá lâu, mọi người nhìn cho kỹ”.
Ba người vội gật đầu.
Diệp Quân nhắm mắt lại, thầm nói: “Cha à, con khoe mẽ một chút, đừng làm gì hết, được không?”
Không ai đáp lời.
Diệp Quân lại nói: “Chỉ một lần thôi”.
Vẫn không ai đáp lời.
Diệp Quân im lặng hồi lâu, hắn quyết định cứ thế mà làm.
Dù cha có đồng ý hay không thì hôm nay con cũng phải khoe khoang một chút.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng mở mắt, xòe bàn tay ra: “Kiếm!”
Vèo!
Bỗng chốc hàng trăm tiếng kiếm kêu đột nhiên vang lên, mấy thanh kiếm đặt xung quanh biến thành từng chùm kiếm quang bay đến rồi vòng quanh đỉnh đầu Diệp Quân…
Nhìn thấy thế, ba người hóa đá tại chỗ.
Ba người đều hóa đá khi nhìn phi kiếm xoay vòng trên đỉnh đầu.
Phi kiếm!
Thuật ngự kiếm?
Lúc này đầu óc ba người đều như dừng hoạt động, họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ đâu?
Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, vì hắn nhận ra sức mạnh bí ấn đó không xuất hiện.
Lẽ nào cha đã bỏ phong ấn cho mình rồi?
Ngay khi Diệp Quân còn đang ngờ vực thì sức mạnh bí ẩn đó bỗng giáng xuống.
Cảm nhận được sức mạnh này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: “Tán”.
Hắn vừa dứt lời, hàng trăm thanh kiếm biến thành từng luồng kiếm quang quay về chỗ cũ.
Còn Diệp Quân nằm bò trên mặt đất, bất động.
Ba người kia vẫn đang sững sờ.
Phi kiếm!
Thì ra trên đời này có phi kiếm thật.