Diệp Quân gật đầu.
Diệp Quân đi theo ông lão đến trước một đại điện, ông lão giơ tay ra hiệu: “Mời”.
Diệp Quân nói: “Làm phiền rồi”.
Sau đó, hắn đi vào trong đại điện.
Trong đại điện rất trống trải và yên tĩnh, trước mặt hắn không xa có một người phụ nữ, người phụ nữ mặc áo bào màu tím, tóc trắng như tuyết xoã xuống, hai tay chắp sau lưng, bà ta đứng trên bục cao nhìn xuống Diệp Quân, trên người có một sức mạnh áp đảo vô hình.
Diệp Quân hơi bất ngờ, không ngờ tông chủ của Võ Tông lại là một người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.
Cảm giác bị chèn ép kia ngày càng mạnh hơn.
Diệp Quân lấy bình tĩnh, hành xử đúng mực: “Tông chủ, lần này ta đến đây là muốn mượn dùng trận pháp của quý tông môn để rời khỏi đây”.
Đi thẳng vào vấn đề.
Người phụ nữ chậm rãi bước xuống bậc thang, mỗi khi bà ta tiến một bước về phía trước, áp lực vô hình kia sẽ mạnh hơn một chút.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Quân, bà ta rất cao, cao hơn Diệp Quân rất nhiều. Bà ta đưa mắt nhìn xuống Diệp Quân: “Người ngoại lai?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ lại hỏi: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
Diệp Quân mở lòng bàn tay, một luồng Tổ Nguyên xuất hiện.
Tổ Nguyên!
Người phụ nữ bình tĩnh nhìn Tổ Nguyên trong lòng bàn tay hắn: “Chỉ thế thôi à?”
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối cần bao nhiêu?”
Người phụ nữ duỗi một ngón tay trắng như ngọc.
Diệp Quân gật đầu, lại lấy mười Tổ Nguyên ra.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Là một trăm”.
Một trăm Tổ Nguyên!
Diệp Quân im lặng.
Một trăm Tổ Nguyên là một số lượng lớn.
Đương nhiên cũng chỉ là con bò rụng lông với hắn.
Người phụ nữ nói: “Nếu không có thì mời về cho”.
Dứt lời, bà ta xoay người.