Diệp Quân cũng không nói gì.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi Từ Nhu gật đầu: “Được!”
Hai người rời khỏi đại điện, men theo bậc thang đá đi về phía xa.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xin lỗi!”
Từ Nhu quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu.
Diệp Quân mỉm cười: “Thực ra, ta muốn nói xin lỗi tỷ từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội”.
Từ Nhu bình tĩnh hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”
Diệp Quân nói: “Tỷ biết mà”.
Từ Nhu im lặng.
Diệp Quân mỉm cười: “Trong thời gian này, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng hiểu ra rất nhiều điều”.
Hắn khẽ lắc đầu: “Trước đây, ta hơi trẻ con, làm nhiều chuyện không tốt, còn luôn tự cho mình là đúng, đặc biệt là trở nên mẫn cảm và cực đoan vì lòng tự trọng nực cười…”
Nói đến đây, hắn nhìn Từ Nhu, lắc đầu cười: “Thật sự xin lỗi”.
Từ Nhu nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Từ sau khi ta nhận tổ quy tông, ta thường nghĩ người khác đối tốt với ta là vì cha mẹ ta… bây giờ xem ra, là do ta không tự tin, nói khó nghe thì là thực lực yếu mà lòng tự trọng cao, tính tình không tốt…”
Hắn nhìn lên bầu trời, hai tay nắm chặt, nhẹ nhàng nói: “Nhìn lại bản thân mình, nếu không có cha mẹ, Diệp Quân ta sẽ là người thế nào đây? Có lẽ ta cũng sẽ nỗ lực, nhưng có lẽ ta sẽ không thể quen biết một số người, ví dụ như tỷ, Thanh Thanh cô nương hay người Dương tộc…”
Càng đi lên, hắn càng nhận ra thế giới này thật sự tàn nhẫn.
Nhiều lúc dù mình có cố gắng cả đời thì cũng không thể chạm tới một số thứ.
Còn có người vừa sinh ra đã ở vạch đích.
Người với người thật sự không giống nhau.
Mà hắn còn trẻ đã đi tới bước đường này, thật sự là dựa vào chính mình sao?
Nói thẳng ra, Tứ Kiếm đang dẫn theo một con heo, cho nên con heo này mới có thể dễ dàng đi tới vị trí hiện giờ.
Đáng tiếc là hắn luôn lảng tránh vấn đề này, không chỉ vậy mà còn kiêu ngạo nói muốn dựa vào chính mình.
Tính tự phụ nực cười.
Diệp Quân cười nhạo chính mình.
Hắn không coi thường mà là hiểu rõ bản thân.
Tệ hơn cả sự thiếu hiểu biết là không hiểu rõ bản thân.
Điều đáng sợ nhất là sự thiếu hiểu biết của mình sẽ làm tổn thương đến người xung quanh.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn Từ Nhu, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi…”
Lúc này, Từ Nhu nắm lấy tay Diệp Quân.
Diệp Quân sững sờ.