Hắn nhận ra bây giờ đúng là ngày càng khó khăn.
Không chỉ muốn đánh nhau mà còn phải động não.
Ngay lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, nhìn về phía cửa: “Mời vào”.
Cửa mở ra, Tống Chỉ Ngôn bước vào, cô ta nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta nên đến yến tiệc rồi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hắn vừa nói vừa đứng lên rời khỏi phòng đi theo Tống Chỉ Ngôn.
Sau khi hai người ra khỏi Tống phủ, lên một chiếc xe ngựa sang trọng, vì trong thành có cấm chế rất mạnh, không thể bay nên hai người chỉ có thể sử dụng phương tiện di chuyển thô sơ này.
Không gian xe ngựa rất lớn gần giống như một cung điện.
Tống Chỉ Ngôn rót cho Diệp Quân một tách trà, sau đó nói: “Diệp công tử, thực lực của ngươi…”
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn, cười nói: “Khá ổn”.
Tống Chỉ Ngôn chớp mắt: “Khá ổn ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Trong thế hệ trẻ, ta chưa bao giờ đứng thứ hai, trong thế hệ trước... cũng chưa từng đứng thứ hai”.
…
Trong thế hệ trẻ không bao giờ đứng thứ hai.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tống Chỉ Ngôn sững sờ rồi mỉm cười: “Hôm khác ta sẽ so tài với Diệp công tử!”
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn, Tống Chỉ Ngôn vội vàng nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn trau dồi kiếm tu thôi”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Ở đế quốc Vĩnh Dạ có rất ít cường giả kiếm tu sao?”
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Vô cùng ít!”
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân rồi nói: “Sau khi người phụ nữ kia của gia tộc Vĩnh Hằng lên ngôi hoàng đế, gia tộc Vĩnh Hằng xung đột với một vài tông môn nên đã xảy ra trận chiến, trong số đó có kiếm tông - tông môn mạnh nhất ở đế quốc Vĩnh Dạ khi đó”.
Diệp Quân nói: “Thất bại à?”
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, sau trận chiến đó, hầu hết kiếm tu đều bị giết, những đệ tử kiếm tông còn lại cũng bị đày đến giới khổ hàn, mãi mãi không được về giới Vĩnh Dạ”.
Diệp Quân nói: “Vậy là sau trận chiến kia, kiếm tu ở đế quốc Vĩnh Dạ đã bị tuyệt hậu sao?”
Tống Chỉ Ngôn nói: “Gần như là vậy, cho dù là kiếm tu thì cũng không dám nhận, vì sợ bị coi là kẻ phản nghịch, một khi bị gắn mác phản nghịch thì sẽ bị đội quân Vĩnh Dạ giết chết mà không cần hoàng đế hạ lệnh”.
Diệp Quân cau mày: “Vậy thì ta không thể để lộ thân phận kiếm tu sao?”
Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Diệp công tử đương nhiên không phải kiếm tông phản nghịch, công tử từ bên ngoài tới, phía sau còn có chủ nhân bút Đại Đạo… nhưng trước khi bị lộ thân phận, Diệp công tử cũng nên che giấu thân phận kiếm tu, để tránh phiền phức!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”