Chu Khưu sa sầm mặt: “Tốt nhất đừng ra tay ở Thanh Châu, đặc biệt là ở Kiếm Tông, chuyện này có liên quan đến nhiều mặt, sẽ khiến nội các chú ý tới, khi đó sự việc sẽ trở nên vô cùng khó giải quyết”.
Tông Võ nhìn chằm chằm phía xa: “Thiếu niên kia nhất định phải chết, tiện thể giải quyết Việt tông chủ cứng đầu kia luôn”.
Chu Khưu nhíu mày: “Ngươi…”
Tông Võ bình tĩnh cất lời: “Chu viện chủ, chuyện này ông chỉ cần đứng nhìn là được”.
Nói xong, gã chợt quay đầu nhìn sang một bên: “Phong toả Thanh Châu, không có lệnh của tộc ta, không một ai được bước vào Thanh Châu”.
Trong bóng tối có một giọng nói vang lên: “Tuân lệnh”.
Chẳng mấy chốc, trong tinh không có mấy chục khí thế mạnh mẽ bí ẩn xuất hiện.
Cảm nhận được những hơi thở đáng sợ kia, Chu Khưu nhất thời không dám nói tiếp nữa.
Không lâu sau đó, mấy người nhóm Diệp Quân trở lại Kiếm Tông.
Sau khi về đến Kiếm Tông, Việt Kỳ lập tức khởi động trận pháp bảo vệ của Kiếm Tông, tất cả đệ tử Kiếm Tông chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Thư viện Quan Huyên của Thanh Châu lúc này thì lại rất yên ắng, mọi chuyện đều diễn ra như bình thường.
Trong đại điện.
Diệp Quân cất lời: “Việt tông chủ, bà hãy gọi kiếm tu đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng trong Kiếm Tông đến đây đi”.
Việt tông chủ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Truyền lệnh người nào đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng lập tức đến điện Các chủ”.
Giọng nói như sấm truyền ra bên ngoài.
Chẳng mấy chốc đã có ba mươi hai kiếm tu xuất hiện trong điện Các chủ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn những kiếm tu trước mặt, sau đó nói: “Các vị đều đã rõ đầu đuôi câu chuyện, bây giờ việc chúng ta cần làm là kéo dài thời gian đến khi tổng viện phái người tới”.
Ngu Ngưng nhìn Diệp Quân: “Tổng viện sẽ phái người tới sao?”
Diệp Quân nhìn cô ấy: “Chắc chắn rồi”.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, hắn không tin là tổng viện không biết.
Ngu Ngưng chợt nói: “Lỡ như tổng viện không phái người đến đây, hoặc người được phái tới là đồng bọn của bọn họ thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lát rồi đáp: “Vậy thì tổng viện không cần phải tồn tại nữa”.
Nghe thấy thế, mọi người đều khá khiếp sợ.
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân cất lời: “Ta không biết tiếp theo những người đó sẽ phái cao thủ cấp bậc gì tới, nhưng có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ đến trước khi người của tổng viện tới, ta muốn dạy các người một kiếm trận, các người đừng hỏi lai lịch của kiếm trận này, chỉ cần học là được”.
Mấy kiếm tu đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ, đương nhiên bọn họ không quá tin tưởng Diệp Quân, bọn họ chỉ tin mỗi Việt Kỳ thôi.
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Tin tưởng hắn đi”.
Diệp Quân lập tức nói: “Kiếm trận ta sắp dạy cho mọi người tên là kiếm trận Tinh Hà…”
Dứt lời, hắn chợt chắp ngón tay, hai mươi hai tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của ba mươi hai kiếm tu.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt tất cả mấy người họ đều trở nên nặng nề, bọn họ nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Diệp Quân nói: “Ta đã đơn giản hoá kiếm trận này rồi, về phần có thể phát huy được bao nhiêu uy lực thì phải dựa vào bản thân các ngươi”.
Sau đó, hắn lại nói với Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, cô giúp ta một chuyện”.
Ngu Ngưng đáp: “Ngươi nói đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại chỉ Tiên Bảo Các có thể đột phá phong toả của bọn họ, dù Lưu Trung kia đã đứng về phía bọn họ, nhưng chắc chắn những quản sự bên dưới sẽ không biết được, ta cần cô phái người liên hệ với những quản sử kia, Tiên Bảo Các có mạng lưới tình báo riêng, những quản sự kia cũng đều có quyền lợi báo cáo lên cấp trên của riêng mình, ta cần bọn họ giúp chúng ta gửi tin tức ở đây đến Kiếm Tông”.
Ngu Ngưng cau mày: “Ngươi chắc là có thể làm được chứ?”